Tế Ninh bắt chước người lớn, cảm thán nói: “Cái này có thể tiết kiệm rất nhiều chi tiêu, cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Mấy đứa trẻ nhà họ Điền đều gật đầu.
Cái suối nước nóng này rất nhỏ, nhưng độ ấm rất tốt, kể cả vào ngày mùa đông, cũng cực kì ấm áp.
Mấy người bạn nhỏ rất thích nơi này, rất nhanh cả đám đều nhúng gót chân nhỏ ở bên trong, cảm giác đôi chân ấm áp thật thoải mái.
Mấy đứa trẻ bên này thoải mái trêu đùa, thì ở bên kia, hai chị em Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc đang trò chuyện về việc nhà.
Có một vài chuyện không nên nói trước mặt trẻ nhỏ, Thích Ngọc Linh rất là bất đắc dĩ, cô nói:
“Chẳng mấy khi có thu hoạch từ núi, em không tích cóp, lưu trữ lại để ăn tết, lại mang ra cho chúng ta ăn. Làm sao em lớn như vậy rồi mà chỉ thấy mỗi chân tay to ra thôi thế! Trong cuộc sống hàng ngày không phải cứ rộng rãi thoải mái quá là tốt đâu. Chị biết em muốn cho chúng ta ăn ngon một chút. Nhưng nhà chúng ta ở trong thành phố không phải sung sướng hơn em ở đây nhiều hay sao? Còn có lần trước, tại vì chị không ở nhà, nếu mà chị ở nhà, chắc chắn chị sẽ không nhận đồ của em đâu. Tại sao em có thể mang cho chị đồ quý như vậy chứ?"
Thích Ngọc Tú đúng lý hợp tình nói: “Mười mấy năm qua chị đã chiếu cố em như thế nào? Em có thứ tốt, sao có thể không cho chị được? Em còn gửi qua bưu điện cho anh cả một khối vải nguyên liệu đấy. Em là em gái chị, nhưng lại được chị quan tâm quá nhiều. Em đã được hai người giúp đỡ quá nhiều rồi. Nếu không phải mấy năm nay hai người vừa đưa đồ tới vừa gửi tiền tới, làm sao em có thể gắng gượng mà nuôi mấy đứa con? Chị cả à, em cũng không phải một người vô tâm. Ngày bình thường, em không có cách nào báo đáp anh chị, nhưng hiện tại có chút thu hoạch, em mới có thể gửi lại anh chị một ít. Em hiểu được chị không thèm để ý mấy cái này, nhưng chị không thèm để ý, thì vẫn còn có nhà chồng chị cơ mà. Mấy năm nay, em đã làm khó hai người quá nhiều rồi. Thích Ngọc Linh trầm mặc xuống dưới.
Thích Ngọc Tú cười nói: “Chị cả, chị đừng nghĩ nhiều quá. Mùa thu năm nay em có chút thu hoạch, nếu về sau mà không kiếm ra được nữa, chẳng phải lúc đó lại phải nhờ đến chị hay sao? Đến lúc đó chị đừng ghét bỏ em nhé” Thích Ngọc Linh trắng mắt nhìn cô mộ cái, nói: “Em thì kiểu gì cũng nói được"
Thích Ngọc Tú cười: “Em nó vậy có sai đâu, chị cả sẽ không mặc kệ em, em có thứ tốt tự nhiên cũng sẽ nhớ tới chị cả"
Cô nhìn về túi bột ngô đặt trong góc phòng nói: “Chị xem, chị còn mang lương thực tới cho em đây này"
Thích Ngọc Linh: “Chị là chị, chị chiếu cố cho em là lẽ đương nhiên Thích Ngọc Tú cười: “Đúng rồi, nhưng mà nhiều quá thì không nên đâu.
Cô không muốn dây dưa ở vấn đề này lâu, cho nên liền quay sang hỏi: “Chị cả, ngày mai lúc nào chị trở về?"
Thích Ngọc Linh: “Sao? Có gì việc? Em cứ nói.
Thích Ngọc Tú cười: “Chị nói thời điểm chị trở về trước đi?"
Thích Ngọc Linh: “Giữa trưa chị phải đi rồi, buổi chiều trong nhà chị có chút việc.
Bọn họ là công nhân trong thành phố, mùa đông chắc chắn không nhiều việc cần chuẩn bị như Thích Ngọc Tú ở trong núi, nhưng việc ở nhà thì ai cũng sẽ có một ít chuyện cần làm. Thích Ngọc Linh: “Buổi chiều ngày mai chị cùng mẹ chồng muối dưa chua"
Thích Ngọc Linh quay trái ngó phải, nóng nảy: “Năm nay em còn chưa bắt đầu muối dưa chua ư?"
Mùa đông làm sao có thể không ăn dưa chua?
Thích Ngọc Tú: “Tại vì em không có thời gian mà, lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Nếu chị cả không phải trở về gấp, ngày mai cùng em lên núi đi, chị giúp em hái sơn tra Thích Ngọc Linh: “Sơn tra? Lúc này còn có sơn tra á?” Thích Ngọc Tú gật đầu: “Có, không bị ai phát hiện, cho nên không ai hái Cô lại nói: “Nhưng mà chúng ta phải đi sớm một chút, bằng không bị người thấy, mấy quả này phải chia cho mọi người."
Tuy rằng Thích Ngọc Linh đã gả đến trong thành mười bảy tám năm, nhưng cô ấy cũng không quên những tục lệ và tính cách của người trong làng, cô ấy vội vàng gật đầu: “Cái này chị hiểu được, như vậy tối nay chúng ta đi ngủ sớm một chút. Ngủ sớm dậy sớm.
Thích Ngọc Tú cười: “Chắc chắn rồi. Phải ngủ sớm. Nhưng hiện giờ chúng ta phải ăn no uống đủ trước cái đã"
Cô nói giỡn: “Đêm nay dưỡng đủ sức lực, ngày mai làm việc chăm chỉ.
Thích Ngọc Linh liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Em đó, chỉ ăn uống là nhanh. Đúng rồi, lần trước vải nguyên liệu em mang cho nhà chị, làm sao em có được?"
Thích Ngọc Tú đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi, cô nói: “Em tình cờ lượm được một cái áo choàng ở trong núi, sau đó liền mang xuống chân núi đổi"
Thích Ngọc Linh trừng lớn mắt: “Cái gì mà như trò đùa vậy?"
Thích Ngọc Tú trong lòng mặc niệm: Chị cả, thực xin lỗi, em không phải cố ý nói dối. Nhưng em thực sự không có biện pháp, em không thể nói ra tình hình thực tế được!
1016 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo