Tuy rằng chưa được học qua, nhưng Tiểu Bảo Châu vô cùng hoài nghi, anh họ cô bé đang nói khoác.

Anh ấy đúng là nhóc con học tập kém cỏi nhất.

Tế Ninh: “Đúng là như vậy mà, anh lạnh quá đi mất, tay đều đông lạnh mức không dùng được nữa rồi.

Tiểu Bảo Châu hoài nghi nhìn anh họ, không tin được lý do thoái thác của hắn.

Thoạt nhìn hắn rất không ổn nha.

Tiểu Bảo Sơn: “Anh họ, về nhà thôi.

Tế Ninh rất muốn tiếp tục bắt cá, nhưng mà trời thực sự quá lạnh. Hắn đứng ở cạnh dòng suối một lúc lâu, đã cảm giác tay chân mình đông lạnh hết cả rồi, hắn do dự một chút, nói: “Vậy được rồi, cá nhỏ của chúng ta cũng đủ ăn"

Không phải hắn không nỗ lực, là đủ rồi, thật sự đủ rồi.

Bọn họ cũng nên để lại một ít cho người khác.

Mắt thấy bọn họ phải đi, một đứa bé trai rất gầy vội vàng lấy hết can đảm tiến lên, nói: “Này, mấy người đi rồi, vậy lưới của các người có thể cho tôi mượn dùng không?"

Hắn nhìn về phía anh em Tiểu Bảo Châu mấy cái.

Tế Ninh buông tay, nói: “Cái này không phải của tôi, nó là của em họ"

Nói xong liền chỉ chỉ Bảo Sơn.

Bảo Sơn và mấy đứa trẻ trong thôn không thân, phải nói là thật sự không quen thuộc.

Nhưng mà trẻ con thì sao chứ Đứa trẻ thường có da mặt mỏng nhất, đồng thời cũng là da mặt dày nhất. Trẻ con là một loại “động vật nhỏ” thần kỳ.

Đứa bé trai chỉ chần chờ một chút rồi nói: “Bảo Sơn, cậu có thể cho tôi mượn lưới đánh cá của cậu được không? Tôi bảo đảm sẽ không làm hỏng nó.

Khuôn mặt hắn đầy chờ mong nhìn Bảo Sơn, ngón tay cứ giật giật, bởi vì hắn vẫn luôn thò tay xuống nước bắt cá, cho nên tay hắn đã đông lạnh đến đỏ bừng.

Tiểu Bảo Sơn nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được, cho cậu mượn"

Thấy cậu dễ nói chuyện như vậy, làm cho những đứa trẻ không mở miệng mượn đều ảo não, bọn họ chỉ chậm một bước thôi mà.

Đứa bé trai kia cũng không nghĩ tới mình thật sự có thể mượn được, cao hứng vui vẻ ra mặt: “Tôi sẽ dùng thật cẩn thận.

Tiểu Bảo Sơn rộng lượng nói: “Vậy buổi sáng ngày mai nhớ đem trả cho tôi nhé"

Đứa bé trai lập tức phát ra âm thanh vui sướng, nói: “Ừ, cảm ơn cậu?

Câu cảm ơn này nói rất to, Tiểu Bảo Sơn hào phóng xua xua tay, dẫn theo anh họ cùng em gái đi về nhà. Bọn họ vừa đi, dòng suối nhỏ lại náo nhiệt lên.

Tế Ninh tò mò hỏi: “Vì sao em lại cho hắn mượn một đêm?"

Tiểu Bảo Châu nhìn về phía anh họ Tế Ninh, nói: “Anh họ ngốc quá đi, anh trai em không muốn tối nay hắn tới nhà ta trả lưới đánh cá Nói như vậy, Tế Ninh lại càng không hiểu: “Vì sao không muốn hắn đem trả vào tối nay?"

Tiểu Bảo Châu: “Bởi vì đêm nay nhà chúng ta sẽ ăn ngon đó? Nếu hắn tới, khẳng định có thể ngửi được hương vị. Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện"

Tế Ninh:

Hình như hắn giống như có chút hiểu ra.

Nhà bọn họ ngày thường ăn cái gì, có đôi khi cũng phải đóng chặt cửa sổ.

Hắn nói: “Thì ra là như thế này.

Ba đứa trẻ cùng nhau trở về nhà, vừa vào cửa, đã thấy Thích Ngọc Tú đang làm thịt gà.

Tế Ninh: “A! Là gà!"

Thích Ngọc Tú cười nói: “Tế Ninh lại cao hơn rồi"

Tế Ninh kích động nói: “Dì hai, hôm nay chúng ta sẽ ăn gà phải không?"

Thích Ngọc Tú gật đầu, cô nói: “Đêm nay làm gà hầm hạt dẻ.

Thích Ngọc Linh lột hạt dẻ một buổi trưa, tay cũng muốn sưng lên, lúc này cô ấy đang nấu nước, chuẩn bị dội cho gà rụng lông. Cô ấy từ trong nhà chính nói vọng ra: “Mấy đứa còn bắt được cá nhỏ nữa không?"

Tế Ninh vội vàng dâng hiến vật quý: “Còn có ba con.

Thích Ngọc Linh tìm một cái chậu, nói: “Cá này sẽ không ăn, hôm nay dì hai con hầm gà, chúng ta sẽ ăn gà trước?

Cô muốn ngăn cản em gái thịt gà nhưng mà không ngăn lại được.

Nếu không ngăn lại được, chỉ có thể không cho em gái làm món thứ hai.

Cũng may, Thích Ngọc Tú cũng không cố tình làm thêm nữa.

Cô nói: “Các con qua suối nước nóng bên kia rửa mặt, sau khi mấy đứa rửa mặt trở về, chắc chúng ta có thể ăn cơm"

Mấy đứa trẻ vui vẻ nói “Vâng”, Tiểu Bảo Nhạc vội vàng lộc cộc đi theo đằng sau anh trai chị gái, nói: “Con cũng đi Bảo Châu ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ với nó, thằng bé vội vàng đặt bàn tay nhỏ nhắn của nó vào lòng bàn tay chị gái.

Tiểu Bảo Châu dắt nhóc con nhà bọn họ, mấy đứa trẻ cùng nhau đi về phía suối nước nóng nhỏ.

Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo nói: “Mẹ em nói, nhà người khác không biết cái suối nước nóng này, cho nên không có nước ấm để dùng mùa đông như nhà em đâu.

Nếu nói về chuyện này, Tế Ninh cũng gật đầu, vô cùng tán thành.

Mùa đông đun nước ấm, tốn rất nhiều củi.

Như nhà bọn họ dùng than nắm, nhưng than nắm rất quý. Nhà bọn họ có tất cả ba công nhân, điều kiện tốt hơn nhiều nhà khác, nhưng cũng phải tiết kiệm hết sức. Có thể có nước ấm mà không tốn tiền, tuy rằng không thể uống không thể nấu đồ vật, nhưng để rửa mặt, giặt quần áo cũng rất là tiện lợi.

1043 chữ

0.04105 sec| 2392.852 kb