Thích Ngọc Tú cười nói: “Sao các con đã chờ mẹ ở đây cả rồi?"

Tiểu Bảo Châu vội vàng: “Dì cả tới ạ. Bảo Sơn: “Anh họ Tế Ninh cũng tới. Thích Ngọc Tú cao hứng: “Bọn họ tới chơi sao, tới vì dịp gì nhỉ?"

Bảo Châu: “Giữa trưa họ tới, chúng con còn được ăn thịt kho tàu nữa đấy!"

Bảo Sơn: “Buổi chiều chúng con còn cùng nhau bắt cá.” Hai người kẻ xướng người hoạ, đã đem mọi chuyện của ngày hôm nay kể ra hết.

Lúc này Tiểu Bảo Châu nhìn thấy sọt của mẹ hơi động đậy, cô bé vội vàng hỏi: “Mẹ, đây là cái gì vậy?" Thích Ngọc Tú: “Một con gà rừng, còn có một ít lê đông lạnh mẹ hái được.

Nói đến chuyện này, Thích Ngọc Tú cũng vui vẻ, cô nói: “Đây là lúc buổi sáng mẹ xuống núi gặp được gà rừng. Theo lý thuyết, trời lạnh sẽ ít gặp động vật, không biết con gà này tại sao lại chạy vụt ra, vừa lúc làm gà của nhà chúng ta Tiểu Bảo Châu cảm khái: “Anh họ thật đúng là mang may mắn đến, anh ấy nói muốn bắt gà rừng thỏ hoang để ăn, thế là mẹ bắt được thật."

Thích Ngọc Tú bật cười, cười đủ rồi, cũng đi đến vị trí sơn động, Thích Ngọc Tú đem áo khoác cởi ra, nói: “Đi thôi"

Tiểu Bảo Châu lo lắng nói: “Mẹ, mẹ đi trong núi nhặt củi khô, nhưng không có mang củi khô trở về......"

Thích Ngọc Tú: “Nhưng mà mẹ mang gà rừng về đấy thôi.

Nếu không phải ngẫu nhiên bắt được gà rừng, cô cũng có thể tìm thời gian hái một chút sơn tra trở về.

Trên đường bọn nó đi về, cách một đoạn đường nhỏ có một cây sơn tra, Thích Ngọc Tú vẫn luôn muốn hái sạch, nhưng đến bây giờ cũng chưa có thời gian.

Cô đã từng nghe nói qua một câu, gọi là: Thời gian dù sớm hay muộn rồi cũng đến.

Nhưng mà Thích Ngọc Tú không đồng ý, ở nơi nào có thì có, chứ nơi này của cô chậm một chút là mất ngay.

Cuộc sống đúng là khó khăn.

Thời gian của cô, mỗi ngày đều không đủ dùng!

Đừng nhìn mỗi ngày cô xuống núi làm buôn bán, trở về cũng không chịu nhàn rỗi, cơm chiều hai đứa bé làm, cô lại đi ra ngoài nhặt củi khô.

Cho dù hiện tại mệt một chút, nhưng còn hơn chịu khổ vào mùa đông. Thích Ngọc Tú từ khi cònnhỏ đã hiểu được, ở Đông Bắc bọn họ mùa đông có thể lạnh đến đông chết người, nếu vào mùa này không làm chuẩn bị nhiều một chút, như vậy khi gió lạnh về sẽ khổ sở lắm.

Thích Ngọc Tú hận không thể kéo thời gian chậm lại một chút, chậm lại một chút, chỉ cần quay trở lại một tháng trước khi sơn tra bắt đầu chín là được rồi.

Cô sốt ruột muốn đi hái, nhưng bây giờ đã là ngày hai mươi tháng mười một rồi, thời tiết cũng lạnh rồi.

Cô không còn nhiều thời gian nữa.

Cho nên hôm nay nhìn thấy lê đông lạnh, chính là vì cô đi đường tắt mới nhìn thấy nó. Cũng bởi vì đi đường tắt, mà cô gặp được gà rừng và một cây lê. Cây lê này đã bị hái trụi lủi, chỉ có chỗ cao không dễ dàng với tới mới còn lại vài quả, cô đã leo lên cây hái nốt mang về.

Trời lạnh, lê bị thời tiết làm cho đông lại, như vậy là nhà bọn họ lại có lê đông lạnh để ăn.

“Mẹ, việc buôn bán của mẹ dưới chân núi thế nào?"

Thích Ngọc Tú: “Chắc chỉ bán được vài ngày nữa thôi, gần đây đã ít du khách hơn rồi. Làm gì có ai leo núi vào mùa đông đâu?

Tiểu Bảo Châu phiền muộn: “Chỉ bán được vài ngày nữa thôi sao!"

Cô bé rất thích qua bên kia, cảm giác tựa như bước qua hai cái thế giới vậy.

À không, xác thật chính là hai thế giới mà!

Thích Ngọc Tú cười nói: “Bây giờ không làm được thì đầu xuân sang năm lại làm, có sao đâu?

Cô nói tiếp: “Tuy rằng không biết là chuyện này xảy ra như thế nào, nhưng làm mấy chuyện chỉ được lợi mà không có hại như thế này, có khi ngày mai đã không còn làm được nữa rồi. Cho nên chúng ta phải bình tĩnh nhìn vào nó. Nếu có tự nhiên là càng tốt, nếu không có cũng không sao. Cô ôm hai đứa nhỏ, nhỏ giọng nói: “Mẹ đã chuẩn bị được một chút tiền cho hai đứa ăn học, các con cứ yên tâm Tiểu Bảo Châu: “Vâng"

Tiểu Bảo Sơn: “A?"

Thích Ngọc Tú đắc ý cười: “Mẹ đã có dự tính cả rồi"

Thích Ngọc Tú dẫn theo hai đứa nhỏ đi về nhà, Tiểu Bảo Sơn vội vàng giữ chặt ống tay áo Bảo Châu, nói: “Còn anh họ nữa...."

Bọn họ đã quên mất anh họ rồi!

Bảo Châu: “Ừ ha!"

Hai đứa trẻ vội vàng chia tay cùng mẹ, bọn họ còn phải đi tìm anh họ.

Lúc này người bên dòng suối nhỏ càng ngày càng nhiều, Tiểu Bảo Châu nhìn đến anh họ Tế Ninh đang làm đầu tàu gương mẫu, quả thực là nhóc con đầy nhiệt huyết!

Tiểu Bảo Châu: “Anh họ, mẹ kêu chúng ta về nhà?

Tế Ninh bị đông lạnh đến nước mũi cũng chảy cả ra, hắn cũng không thèm để ý, lấy tay lau nước mũi, nói: “Lại chơi một lát nữa thôi"

Tiểu Bảo Châu vội vàng tiến lên: “Vậy anh có bắt được cá nữa không?"

Tế Ninh vươn ra bốn ngón tay: “Ba con nữa"

Bảo Châu: “......” Ba con sao lại giơ bốn ngón chứ? ??

1040 chữ

0.09138 sec| 2393.859 kb