Tuy rằng Tiểu Bảo Châu là một cô bé con nhà nghèo đầu tóc vàng hoe vì cháy nắng, nhưng lại là một đứa trẻ ngoan luôn biết nói vâng vâng dạ dạ.

Cô bé không hề khách khí một chút nào. Sau khi hất cằm lên, cô bé cảm khái nói: “Chị họ Phán Đệ, sao chị có thể phiền phức như vậy chứ?"

Tiểu Bảo Châu chân thành cảm khái, chị họ Phán Đệ chính là người mà cô bé ghét nhất.

Phán Đệ bưng kín mặt, khóc lóc dậm chân chạy đi.

Tiểu Bảo Châu trừng lớn đôi mắt, hơi bĩu môi nói: Đi là tốt."

Ngày nào cũng có người tới làm phiền, cô bé còn sợ bọn họ oán giận sao?

Chiêu Đệ vội vàng giữ chặt Phán Đệ, hai đứa đi lên đầu nguồn con suối chỗ bọn Tiểu Bảo Châu đang bắt cá rồi ngồi xổm ở đó.

Tiểu Bảo Châu cảm thấy nỗi tức giận đang bừng bừng trỗi dậy.

Nhưng mà, Tiểu Bảo Châu không thèm để ý đến bọn họ, bọn họ ở nơi nào, cũng không quan hệ gì đến cô bé. Bởi vì một chút xíu nữa thôi, rất nhiều người sẽ kéo nhau tới đây.

Quả nhiên, sau khi hai người Phán Đệ tới đây, không bao lâu sau, đã có một đám trẻ con tụ tập lại chỗ này.

Mọi người xem thu hoạch của Bảo Sơn Bảo Châu, đều kích động, bọn họ cũng nóng lòng muốn thử.

Tế Ninh vén tay áo: “Trong tất cả những người ở đây, anh chính là đại vương bắt cá.

Tiểu Bảo Châu múa may cánh tay: “Anh trai giỏi nhất!"

Tiểu Bảo Sơn yên lặng nhìn về phía Bảo Châu, Bảo Châu vội vàng quay sang Bảo Sơn mỉm cười lấy lòng, ngọt ngào nói: “Anh Bảo Sơn mới là giỏi nhất"

Bảo Sơn nhếch khóe miệng, cậu gật gật đầu, sau đó ghé vào bên tai Tiểu Bảo Châu, thấp giọng nói:

“Sắp tới giờ đi đón mẹ rồi.

Tiểu Bảo Châu vỗ đầu, ôi trời, cô bé mải mê bắt cá, lại quên mất chuyện đi đón mẹ rồi.

“Vậy anh trai, anh ở bên này nói chuyện với anh họ nhé, em đi đón mẹ......"

Bảo Sơn lắc đầu, cậu không phải người như em gái, làm sao nói nhiều như con bé với anh họ được.

Bảo Sơn nói: “Anh họ, một mình anh ở đây bắt cá được không? Em cùng Bảo Châu mang cá nhỏ về nhà trước"

Nói xong cậu lại hạ giọng: “Ở đây càng lúc càng nhiều người, đừng bị người mượn gió bẻ măng” Tế Ninh gật đầu: “Được."

Hắn nói: “Em cùng Bảo Châu trở về đi, không cần lo lắng cho anh"

Hắn là một đứa trẻ lớn, một người ở lại đây không thành vấn đề.

Tiểu Bảo Châu nghiêm túc dặn dò: “Anh không được gây chuyện đâu đấy"

Tế Ninh: “...... Lời này em để dành mà nói cho chính mình đi"

Em họ của hắn cũng không hiền lành gì, dưới bầu trời này, người có thể gây chuyện nhất chính là con bé.

Tiểu Bảo Châu cố làm ra khuôn mặt ngoan ngoãn dễ thương, nói: “Em rất ngoan.

Tế Ninh vô cùng kinh sợ nhìn em họ, sau đó hắn cười ha hả ha, lời này không ai tin được.

Tiểu Bảo Châu bị chọc tức rồi, cô bé lôi kéo Bảo Sơn nói: “Anh, chúng ta đi, mặc kệ anh ấy, anh họ hư hỏng, cứ để cho anh ấy bắt cá cho chúng ta ăn là được.

Tiểu Bảo Sơn nén cười, nhấp miệng nhỏ nói: “Được"

Một tay cậu cầm theo cái rổ nhỏ, một tay nắm lấy tay em gái, cùng nhau đi về nhà, nói: “Sau khi mang về nhà, chúng ta qua bên kia"

Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu, nói: “Nếu mấy người ở nhà tìm không thấy chúng ta, bọn họ có thể lo lắng hay không?"

Về điểm này, Tiểu Bảo Sơn hiểu rất rõ, cậu nói: “Khẳng định không, dì cả cho rằng chúng ta ở bờ sông, anh họ cho rằng chúng ta ở nhà. Anh họ bắt cá vui vẻ như vậy, khẳng định chưa chịu trở về nhà. Chúng ta đi đón mẹ trước, không sao đâu? Tiểu Bảo Châu a một tiếng thật dài, hai người tay trong tay trở về nhà.

Thích Ngọc Linh đúng là không nghĩ tới, nấy đứa trẻ lại bắt được cá, cô kinh hỉ không biết nói cái gì mới tốt, chỉ cảm khái: “Mấy đứa thật lợi hại"

Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo ưỡn ngực: “Là anh trai Bảo Sơn cùng anh họ bắt được, bọn họ quá giỏi!"

Tuy không phải cô bé làm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự đắc ý của cô bé.

Thích Ngọc Linh bật cười, nói: “Sao con lại đáng yêu như vậy?"

Cô chỉ có ba đứa con trai, không có con gái, cho nên nhìn đứa con gái đáng yêu của em hai, cô thực sự nuối tiếc, vẫn là con gái ngoan ngoãn hơn.

Tiểu Bảo Châu cười ha ha, cô bé đặt giỏ cá lại nhà, nói: “Chúng con lại đi tiếp đây"

“Đi đi, chú ý một chút, đừng xuống nước sâu.

Bảo Sơn Bảo Châu đồng thanh đáp: “Vâng ạ!"

Hai người thịch thịch thịch chạy đi, bọn họ chạy về phía đỉnh núi bên kia. Mấy ngày này không có bọn họ đi theo, Thích Ngọc Tú đều trở về tương đối sớm.

Bảo Châu: “Anh họ đã hấp dẫn toàn bộ mọi người qua bên đó.

Bảo Sơn gật đầu: “Xác thật, mọi người đều ở đầu bên kia, bên này không có người"

Hai đứa bé chạy qua sơn động, hai người cũng không nhàn rỗi, bên này đồ vật lỉnh kỉnh không ít, hai người ở ngay tại chỗ đào đồ ăn, Bảo Châu: “Em hy vọng mẹ nhanh trở về."

Vừa dứt lời, đã thấy Thích Ngọc Tú ló đầu ra.

Tiểu Bảo Châu vội vàng phất tay: “Mẹ ơi! Chúng con ở đây!"

1016 chữ

0.11196 sec| 2394.039 kb