Phán Đệ hậm hực nói tiếp: “Đôi giày kia rất đẹp, rất rất đẹp là đằng khác.

Chiêu Đệ nhỏ nhẹ yếu ớt nói: “Dượng cả của Bảo Châu đi làm ở Cung Tiêu Xã, khẳng định là đối phương cho nó rồi. Dì cả nhà chúng ta tại sao lại không cho chúng ta thứ gì tốt như thế chứ?"

Nghe thấy lời nói này, Phán Đệ thở dài một tiếng, nói: “Em nhìn thấy dì cả của Bảo Châu, hết cho cái này lại cho cái khác.

Nói tới đây, con bé tỏ ra cực kỳ ghen ghét.

Con bé nói: “Bác hai cũng thật là, rõ ràng bác ấy đã ra tay, nhưng lại không đánh Bảo Châu, vì cái gì cả nhà mình lại tốt với con bé ấy như thế chứ!"

Nhà Bảo Châu rõ ràng nghèo hơn nhà con bé, nhẽ ra phải khổ sở hơn mấy đứa bọn chúng mới đúng.

Chiêu Đệ nhìn em gái, nhỏ giọng nói: “Bác hai không dám đánh Bảo Châu, bác hai sợ buổi tối bác cả hóa thành quỷ đến tìm hắn"

Đây là Chiêu Đệ nghe lén người khác nói chuyện, con bé nhỏ giọng nói cho em gái: “Chị nghe được hai vợ chồng bác hai nói. Lúc trước khi bác cả còn sống đã nói rằng, nếu ai dám bắt nạt Bảo Châu, bác ấy sẽ tìm người đó. Trước kia khi bác cả vẫn còn, nếu ai dám động vào bím tóc của Bảo Châu, bác cả sẽ tức giận tìm tới tận cửa. Hiện tại bác cả không còn nữa, bác hai lại càng không dám.

Thì ra khi còn sống thì sợ người ta tìm tới tận cửa.

Đến khi họ mất rồi lại sợ quỷ tìm tới tận nhà.

Phán Đệ: “Thế Bảo Nhạc thì sao, nó cũng là con của bác cả cơ mà, bác hai không phải vẫn ra tay hay sao?"

Người khác không biết tình huống ngay lúc đó, nhưng bọn họ lại rõ ràng. Bác hai bọn chúng vừa ra khỏi cửa, mẹ đã sai bọn chúng đi theo nhìn lén. Không thể có chuyện cái gì tốt cũng về phòng thứ hai, nếu thực sự vớt vát được cái gì đó, thì phòng thứ ba bọn họ cũng muốn.

Phán Đệ cảm thấy mẹ nó nói đúng.

Cho nên bọn chúng đi theo, nghĩ muốn đục nước béo cò.

Lúc ấy đánh nhau, bọn chúng đều tránh ở cách đó không xa nhìn lén.

Chẳng qua là bọn chúng không dám ngoi đầu ra.

Chiêu Đệ lắc đầu: “Thời điểm bác cả qua đời, Bảo Nhạc còn chưa sinh ra! Hơn nữa bác cả cũng chưa nói, ai bắt nạt Bảo Nhạc bác ấy sẽ tìm tới! Bác cả chỉ nói ai bắt nạt Bảo Châu, bác ấy sẽ tìm tới nhà mà thôi.....

Phán Đệ cắn môi, nỉ non: “Bác hai cả ngày cứ hô hô quát quát, một chút cũng không tốt với chúng ta, náo loạn nửa ngày thật ra gan rất nhỏ. Chưa có chuyện gì xảy ra mà cứ sợ này sợ kia, bác cả đã qua đời lâu như vậy rồi mà bác ấy còn sợ hãi bác cả. Thật là vô dụng"

Mới vừa nói xong, cả đám liền nghe được thanh âm ríu rít truyền tới từ phía trước, Phán Đệ lập tức dựng lỗ tai lên: “Là tiếng của mấy người Bảo Châu.

Con bé vội vàng đi tới gần, đôi mắt mở thật to, nói: “Bọn họ lại bắt cá.

Phán Đệ tựa hồ đã quên chính mình vừa rồi còn đang nói xấu Bảo Châu, lập tức kêu: “Bảo Châu, mấy người bắt cá sao?"

Bảo Châu quay đầu lại, nhìn đến bọn họ, nhàn nhạt gật đầu, ngay sau đó quay đầu đi, nói: “Anh họ, cố lên cố lên!"

Lúc này mấy đứa con gái nhà Điền Tam cũng chạy lên đây, Phán Đệ nhìn cá đựng trong sọt của bọn họ, ghen ghét đỏ mắt nói: “Thật nhiều cá, hôm nay chúng ta chưa được ăn cơm trưa đã bị đuổi ra ngoài làm việc....."

Bảo Châu: “Anh ơi cố lên, chúng ta bắt nhiều cá hơn...."

Phán Đệ trong lòng bực bội, cảm thấy Bảo Châu đúng là không tốt chút nào.

Con bé mà dễ bị mắc lừa giống em họ Thẩm An có phải tốt hơn không?

"Em......"

Tiểu Bảo Châu quay đầu lại, bím tóc hơi lung lay: “Nếu mọi người cũng muốn bắt cá thì đi chỗ khác, đừng ở chỗ này ảnh hưởng chúng tôi!"

Cô bé lại bổ sung: “Đừng nghĩ lừa được cá của bọn tôi nhé!"

Vừa nghe có người muốn lừa cá, Tế Ninh lập tức đem giỏ tre kéo đến bên người mình, cảnh giác nhìn chằm chắm vào mấy con bé tóc vàng trước mắt......

Đây chính là thành quả lao động, là đồ ăn ngon của hắn.

Đừng nhìn nhà hắn ở trong thành, kỳ thật chỉ mới được ăn qua món cá có mấy lần mà thôi.

Mặc kệ là thịt hay là cá, đều có định mức, nhà hắn lại nhiều người, cho nên cá này đối bọn họ mà nói cũng là mỹ vị rất khó có được.

Cho nên thằng bé kiên quyết không cho người khác chiếm lợi từ mình.

“Đi chỗ khác mau lên, bằng không tôi đánh cho bây giờ!” Tế Ninh không thương hoa tiếc ngọc chút nào, thằng bé múa may nắm tay của mình, cũng không cần thể hiện phẩm chất tốt đẹp gì hết. Hắn vô cùng hung dữ gầm lên: “Đây là thu hoạch của chúng ta!"

Phán Đệ không nghĩ tới, thằng nhóc trong thành phố này lại hung dữ như vậy.

Con bé nói: “Không phải vậy đâu, chỉ là do chúng tôi quá đói bụng...

“Mấy người đói bụng đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi lại không phải cha mẹ của các người!” Hắn nâng nâng cằm, nói: “Đi nhanh đi!"

Phán Đệ: “Hu hu!” Chiêu Đệ vội vàng giữ chặt em gái, nói: “Chúng ta, chúng ta không muốn cá của các người, chúng ta đi nơi khác bắt"

Con bé giữ chặt tay em gái, nói: “Chúng ta ở bên này bắt, tự chúng ta bắt.

Phán Đệ đỏ mắt nhìn người ta bắt cá, nói: “Khẳng định cá đã bị họ bắt hết rồi......"

Con bé cắn môi, đỏ hốc mắt...

Tại sao bọn họ lại không cho mình cá chứ? Một đống lớn như vậy cơ mà, chia bớt vài con cũng có sao đâu?

1034 chữ

0.09903 sec| 2398.195 kb