Tiểu Bảo Châu: “Dòng suối nhỏ này không sâu."
Tế Ninh cũng nhặt lên một cục đá, ném đi qua, mặt nước bốc lên một chút bọt khí.
Hắn cao hứng nói: “Vui ghê!"
“Mấy người xem đó có phải là cá hay không.....” Tiểu Bảo Sơn vui vẻ hô lên: “Cá thật kìa?"
Cậu dụi dụi mắt, không biết mình có nhìn lầm không, Tiểu Bảo Châu vội vàng đi lên: “Chỗ nào đầu chỗ nào đâu?"
Cá đó.
Chính là món ăn ngon nhất trên đời!
Tiểu Bảo Châu lập tức động tâm.
Tế Ninh càng khoa trương, cong thân mình nhìn chằm chằm vào mặt băng, dường như muốn dính mình lên trên đó.
“Ngay chỗ đó!"
Tiểu Bảo Sơn thật sự thấy, cậu chỉ vào một con cá nhỏ nói: “Mấy người nhìn xem!"
Theo tiếng kêu của cậu, mọi người lập tức nhìn qua, quả nhiên có cá!
“Bắt cá bắt cá!"
“Mau lên mau lên!"
Hai anh em họ vô cùng hưng phấn, lập tức muốn động tay động chân tới.
Tiểu Bảo Sơn vội vàng ngăn hai tên hưng phấn quá mức này lại: “Chúng ta tìm đồ vật để bắt!” “Đúng đúng đúng"
Tiểu Bảo Sơn không phải không hưng phấn, thằng bé nói nhanh nhưng rất rõ ràng: “Trong nhà có một cái võng nhỏ, chúng ta có thể lấy ra dùng"
Thật không dám giấu giếm, cái này là một đoạn thời gian trước bọn họ cùng mẹ xuống núi bán đồ vật, đã nhặt được ở trên đường.
Nếu nói nó là lưới bắt cá thì không đúng.
Nó giống như một cái lưới đựng đồ vật cầm theo trên tay, giống như đồ đựng quả bưởi hoặc cái gì đó có dạng hình tròn.
Nhưng mà so với cái loại kia thì nó lớn hơn một chút.
Bởi vì có một chỗ bị hỏng, nên người ta ném xuống Nhưng chỉ một chút đó thì không gây trở ngại cho việc Tiểu Bảo Sơn nhặt về. Sau đó, ba đứa trẻ thịch thịch thịch chạy về nhà nhặt cái lưới hỏng lên, sau đó lại xông ra ngoài.
Thích Ngọc Linh đang cẩn thận lột lông hạt dẻ, thấy bọn nhỏ lướt qua như một cơn gió, kinh ngạc nói: “Mấy đứa làm gì vậy?"
Tiểu Bảo Nhạc ngồi ở trên bảng ghế nhỏ, lắc đầu: “Không biết ạ.
Cậu nhóc dịch dịch mông nhỏ, dù rất muốn đi theo nhưng không được.
Ba đứa nhỏ vội vàng chạy, rất nhanh đã quay lại chỗ cũ.
Tế Ninh: “Anh tới anh tới, anh sẽ bắt cá"
Tiểu Bảo Châu: “Anh của em cũng có thể bắt cá"
Tế Ninh: “Đúng vậy, em nói chính là anh, anh của em chính là anh” Tiểu Bảo Châu phồng má, nói: “Em nói chính là anh Bảo Sơn của em” Bảo Sơn: “Ai bắt cũng được, mau một chút, đừng để bị người đoạt đi.” “Đúng đúng đúng"
Ba đứa bé sợ bị người đoạt trước, nhanh như chim ó ở bờ biển, bắt đầu hành động lên.
Cũng không biết là mấy đứa vận khí tốt, hay là công cụ trong tay tốt, Tiểu Bảo Châu nhiệt tình chỉ đạo “A a a, bên trái bên trái, bên phải bên phải, cẩn thận một chút...... Nó muốn chạy trốn......"
Sau khúc nhạc đệm ríu rít, Tế Ninh và Bảo Sơn mỗi người lôi kéo một bên lưới, thế nhưng thật sự bắt được một con cá nhỏ.
À không, nó cũng không phải cá nhỏ, khoảng ba con thì bằng một bàn tay người lớn.
“A a a! Chúng ta bắt được rồi!"
Ba đứa bé đều vỗ tay hoan hô: “Chúng ta quá giỏi!"
Tiểu Bảo Châu nhảy cẫng lên: “Còn có cá nữa hay không?"
Cô bé vui sướng đến mức muốn bay lên.
Tiểu Bảo Châu nhảy đủ rồi, vội vàng ngồi xổm xuống bờ suối cẩn thận nhìn chằm chằm dòng suối nhỏ: “Còn nữa!"
“Lại đến lại đến......"
Tế Ninh: “Anh đã nói là anh tới đây để làm chuyện lớn mà, ha ha ha!"
Tiểu Bảo Châu: “Mau bắt cá đi!"
Vận khí của ba người bạn nhỏ rất tốt, chỉ trong chốc lát đã bắt được tới mười con cá vào tay, lớn nhất là bằng bàn tay người lớn, nhỏ nhất là bằng bàn tay trẻ con. Nói tóm lại, mấy con cá này không hơn kém nhau nhiều lắm.
Tiểu Bảo Châu: “A a, mấy người các anh thật là lợi hại!"
“Đó là đương nhiên"
Tế Ninh kích động chống nạnh, cao giọng tuyên bố: “Anh là người đánh cá lợi hại nhất thiên hạ.
Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Đúng đúng đúng"
Cái đầu nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Châu gật thật mạnh.
“Mấy con cá bé thế này thì nên làm món gì nhỉ?” Tế Ninh vui sướng nuốt nước miếng.
Bảo Châu phất tay: “Em biết, đem về, hoặc là hầm hoặc là chưng, hay là xào lửa lớn, làm như thế nào cũng ngon.
Ba đứa bé nhìn vào mắt nhau, lại “Khặc khặc khặc” cười.
Nhưng tiếng cười này nghe qua có chút gian xảo.
Có điều cả ba đều vui mừng, chắc chắn là rất vui mừng.
Được một lúc thì bọn trẻ lại rơi vào trầm tư, không hiểu tại sao bọn chúng lại làm được như vậy. Cho nên nếu nói bội phục ai nhất, chắc chắn chúng sẽ trả lời rằng bội phục chính mình nhất rồi! Ba người không ngừng cố gắng, từng âm thanh kinh ngạc, cảm thán cứ thế bay đi rất xa. Mấy đứa bé Chiêu Đệ Phán Đệ cùng nhau lên núi, nhóm bọn chúng lên núi lần này không có con cái của Điền Nhị, mà chỉ có mấy chị em con của Điền Tam thôi.
Phán Đệ vừa đi vừa nói chuyện: “Vừa rồi bác hai đi tìm mấy đứa Bảo Châu, thấy Bảo Châu có một đôi giày bông rất tốt, ngay cả Bảo Sơn và Bảo Nhạc cũng có"
Nhưng nhà con bé thì ai cũng không có.
Ngay cả anh Cẩu Tử cũng không có.
Bảo Châu chỉ là một đứa con gái, thế mà được đi giày tốt như vậy.
1111 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo