Thích Ngọc Linh: “Các con đi đào đồ ăn đi, dì ở nhà lột lông hạt dẻ.

Cô nhìn thằng bé con đang rục rịch muốn đi, nói: “Bảo Nhạc ở nhà cùng dì cả được không?"

Bảo Nhạc:

Kỳ thật, nhóc không muốn cho lắm.

Nhưng mà Bảo Nhạc tự thấy mình là một đứa trẻ ngoan, cho nên anh bạn nhỏ dù rất buồn, vẫn nói:

“Vậy được rồi, con ở nhà cùng dì cả.

Thích Ngọc Linh cười: “Thời điểm con nói con ở nhà cùng dì cả, miệng có thể không dẩu cao như vậy được không? Muốn treo được cả chai dầu rồi đây này"

Tiểu Bảo Nhạc vội vàng làm nũng: “Con thích dì cả.

Thích Ngọc Linh đem ba quả táo rửa sạch, cắt thành sáu miếng, nói: “Mỗi người một nửa, dư lại một miếng để phần mẹ con Mấy bạn nhỏ “Vâng” một tiếng, rất nghe lời. Ngày thường bọn chúng vẫn ăn một nửa, tuy rằng cả một quả táo cũng có thể ăn xong. Nhưng thứ tốt phải để từ từ ăn. Quả táo lớn như vậy, hoàn toàn có thể chia làm hai lần.

Mấy đứa bé ăn xong quả táo, Tiểu Bảo Sơn, Tiểu Bảo Châu lập tức dẫn anh họ ra cửa.

Tế Ninh là một đứa bé lớn lên trong thành phố, không quen thuộc với núi rừng. Hắn nhìn ngó khắp nơi rồi nói: “Lá cây ở đây đều khô Đi trong chốc lát, hắn lại hỏi: “Chúng ta đi chỗ nào?"

Lại đi trong chốc lát tiếp tục hỏi: “Sao không nhìn thấy gà rừng hay thỏ hoang nhỉ?"

Tiểu Bảo Sơn xoa xoa lỗ tai, trong lòng cảm khái anh họ Tế Ninh quả nhiên là anh họ Tiểu Bảo Châu, đều nói nhiều như nhau.

Nhưng Bảo Châu nhà bọn họ dù nói nhiều thì vẫn rất đáng yêu, còn người anh họ này á, cậu chỉ cảm thấy ồn ào mà thôi!

Giống như con chim sẻ lắm điều vậy.

“Sao vậy? Chúng ta đào đồ ăn ngay tại chỗ này ư? Cái này không ăn được. Tiểu Bảo Châu không thể nhịn được nữa: “Người không thể ăn, gà còn không thể ăn sao?"

Cô bé chống nạnh chỉ huy: “Anh nhanh làm việc đi, không đào đầy một sọt, không cho anh ăn cơm chiều"

Tế Ninh: “Như thế cũng không..."

Tiểu Bảo Châu: “Anh nhanh làm việc đi!"

Mấy đứa nhỏ trong thôn, ngẫu nhiên đi ngang qua đã nghe được thanh âm kiêu ngạo của Tiểu Bảo Châu.

Ớt cay nhỏ quả nhiên là ớt cay nhỏ.

Chúng lại nhìn sang chị em gái của mình, cảm thấy vẫn là nhà mình tốt hơn. Nếu ai cũng hung dữ giống Tiểu Bảo Châu, cuộc sống này còn trôi qua như thế nào! Nhưng bạn nhỏ Tế Ninh lại không phản ứng gì, ngược lại hắn thật sự bắt đầu nghe lời đào đồ ăn, còn hi hi ha ha: “Anh đã đến đây vậy phải làm nhiều một chút"

Bảo Châu: “Vậy mới được chứ!"

Người ngoài không biết, nhưng thật ra mấy anh em bọn họ là đang chơi đùa với nhau đấy!

Ai nói kêu gào hung dữ không phải chơi đùa?

Tiểu Bảo Châu vốn quen thuộc với người anh họ này nhất. Hai người anh họ còn lại lớn hơn cô bé rất nhiều. Chỉ có anh ba hơn cô bé bốn tuổi. Cho nên mỗi lần dì cả cô bé sang đều mang theo anh ba tới, mấy đứa trẻ cũng coi như tương đối quen thuộc với nhau.

Tế Ninh: “Làm việc rất mệt"

Tiểu Bảo Châu sâu kín nói: “Sao anh vừa mới làm một chút đã kêu không được thế?"

Tế Ninh ngẩng đầu ưỡn ngực: “Mục tiêu của anh là bắt gà!"

“Khặc khặc khặc. Tiểu Bảo Châu phát ra tiếng cười quái dị, nói: “Anh đúng là mơ mộng hão huyền."

Bảo Sơn nhìn bọn họ làm việc không nỗ lực, sâu kín thở dài, sau đó cậu nhóc lại tiếp tục làm việc.

Cho nên nói, công việc vẫn phải trông cậy vào cậu.

“Bảo Sơn Bảo Châu, chúng ta vào trong vừa đi vừa hái thôi? Bên này chỉ có rau dại già muốn chết, không ra cái giống gì? Tế Ninh ồn ào lên án.

Tiểu Bảo Châu: “Anh đi vào trong, cũng đều là loại rau dại này, anh cũng không xem hiện tại là thời điểm gì, đều sang tháng 11 rồ!"

Lúc này còn trông cậy tìm được cái gì tốt chứ?

Tình huống hiện tại chính là sau cơn mưa ngay cả nấm cũng không thèm mọc.

“Anh đừng có nằm mơ"

Tế Ninh phiền muộn nói: “Anh mang theo một bụng nhiệt tình tới đây"

Tiểu Bảo Sơn rốt cuộc mở miệng: “Vậy anh có thể mang theo nhiệt tình trở về"

Tế Ninh: “Haizzz!"

“Anh nhanh làm việc đi, đừng thở ngắn than dài"

Tuy rằng miệng nhỏ vẫn luôn không dừng lại, nhưng ba người làm việc thật sự rất mau, không kén chọn, sẽ nhanh chóng hơn một ít.

“Ủa? Bên kia là cái gì?"

Tiểu Bảo Châu nhìn về đầu bên kia nói: “Bên kia sao? Bên kia là dòng suối nhỏ, anh muốn đi xem sao?"

Tế Ninh: “Đi, đi xem Thành thành thật thật làm việc, cũng không phải phong cách của hắn.

Hắn tới chinh phục núi cao trùng điệp, không phải tới đào rau dại.

Chuyện này không phải chuyện một người đàn ông nên làm.

Tiểu Bảo Châu lẩm bẩm lầu bầu: “Chúng ta ở trên đầu nguồn dòng suối nhỏ này múc nước, nhưng nước này tốt nhất là không nên uống. Chúng ta muốn uống thì nên uống nước giếng thôi. Nhà ở trên lưng chừng núi vừa có lợi lại có hại, thực tế là như vậy.

Người bình thường đi múc nước rất phiền toái, mùa đông càng không tiện, cũng chỉ có thể uống nước suối.

Nhưng mà mẹ bọn họ sẽ không cho bọn họ uống nước suối trong núi.

Mấy người Tiểu Bảo Châu cùng nhau đi tới bên ngoài suối nước. Lúc này trong nước đã kết một tầng đá vụn hơi mỏng, nhưng chưa có đông cứng thật. Tiểu Bảo Châu nghịch ngợm nhặt hòn đá nhỏ lên rồi ném đi, bang một tiếng, đá cũng vỡ vụn ra. 1050 chữ

0.08236 sec| 2400.672 kb