“Mẹ con đánh hắn, cứ như vậy đấm vào miệng, sau đó một quyền đánh bay người ta......” Tiểu Bảo Châu đơn giản đứng lên khoa tay múa chân.

Tế Ninh nhìn mà ngưỡng mộ, đôi mắt sáng lấp lánh: “Dì hai thật là lợi hại.

Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo nói: “Đó chính là mẹ của em.

Tế Ninh hâm mộ nói: “Anh không muốn đi học, anh muốn cùng dì hai học võ, anh muốn biến thành thiên hạ vô địch"

Thích Ngọc Linh vỗ một cái vào lưng con trai: “Con câm miệng lại cho mẹ. Còn muốn trở thành thiên hạ vô địch, mẹ nghĩ rằng con muốn một cái chày gỗ vào mông thì có. Dì hai con không biết đánh nhau, dì ấy thuần túy là đánh bừa, tại vì dì ấy sức lực lớn? Con không có sức lực như dì con, luyện một trăm năm cũng không ra gì"

Tế Ninh buồn bã gục đầu xuống. Hắn nói: “Cuộc đời con thật đúng là quá khó khăn Tiểu Bảo Châu mở to đôi mắt, cô bé nói: “Anh ba ơi, anh còn nói thêm nữa, đồ ăn sẽ bị chúng em ăn sạch đấy.

Tế Ninh đang cúi đầu, nghe thấy thế liền hô lên một tiếng, vội vàng hạ chiếc đũa.

Lần này Thích Ngọc Linh lại đây, không phải chỉ mang theo chút thức ăn, còn mang theo non nửa túi bột ngô, thoạt nhìn có thể hơn hai mươi cân. Ở trên bột ngô là hai hộp đào.

Cô cũng biết, trong nhà này thiếu nhất là cái gì.

Thích Ngọc Linh đem bột ngô cất vào, Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu nói: “Dì cả, tại sao dì lại mang lương thực cho nhà con?"

Thích Ngọc Linh: “Dì cả cùng anh họ con đêm nay ở đây. Chúng ta ở lại đây còn không được mang một chút đồ ăn sao?"

Tiểu Bảo Châu mấp máy miệng nhỏ, cô bé biết đây chỉ là lý do của dì cả mà thôi.

Cô bé nghiêng đầu nói: “Dì cả, dì đem lương thực đều cho nhà con, nhà mọi người làm sao bây giờ?"

Thích Ngọc Linh nở nụ cười, nói: “Trẻ con không cần lo cho chuyện của người lớn, những chuyện như thế này không cần mấy đứa lo lắng? Buổi chiều dì cả cùng mấy đứa đi đào đồ ăn. Mẹ con giữa trưa không trở lại hả?"

Tiểu Bảo Châu lắc đầu: “Không trở lại ạ"

Như vậy, Thích Ngọc Linh lập tức lại đau lòng cho em gái mình.

Cô thở dài một tiếng, nói: “Cuộc sống thật là không dễ dàng"

Tiểu Bảo Châu chớp mắt, nhìn sang anh trai, hai anh em trong lòng có một chút thấp thỏm.

Nếu dì cả ở lại, như vậy, đến lúc mẹ trở về bị lộ bí mật thì làm sao bây giờ?

Bọn họ không phải không muốn nói cho dì cả, mà mẹ đã dặn, chuyện này quá nghiêm trọng, ai cũng không thể nói.

Tiểu Bảo Châu cảm thấy thật buồn rầu.

Tiểu Bảo Sơn cũng thật buồn rầu.

Anh trai còn buồn rầu hơn em gái, chỉ có Tiểu Bảo Nhạc vui vẻ đến ngốc rồi.

“Năm nay lúc đại đội chia lương thực cho nhà con, nhà bà nội con không có yêu sách gì chứ?"

Tuy rằng cũng biết khả năng này không lớn, nhưng Thích Ngọc Linh luôn không tin tưởng người nhà họ Điền. Năm đó bọn họ ép Thích Ngọc Tú trả lại ba mươi đồng tiền lễ hỏi, đã khiến cho cô nổi điên lên rồi. Nếu không phải chồng của cô ngăn cản, cô đã đi tới nhà đó xé miệng bọn họ ra. Cũng không cần cái tiếng hiền lành dịu dàng nữa.

Người nhà họ Điền trong lòng cô chính là một lũ ô hợp lại có lòng dạ đen tối. Thích Ngọc Linh cũng chưa bao giờ thôi nghĩ xấu về bọn họ.

“Không có, bà nội con không thể nào tới gần nhà của chúng con được.

Tiểu Bảo Châu cũng hiểu được dì cả lo lắng cái gì, cô bé nói: “Năm nay nhà con có đủ lương thực cho cả năm luôn đấy"

Cô bé nghĩ tới cái gì, vỗ đầu nói: “Con đi lấy quả táo cho dì cả.

Tế Ninh: “Là quả táo lần trước sao?"

Lần trước mẹ hắn cầm quả táo từ chỗ dì hai về nhà, táo giòn ăn rất ngon, nghĩ lại liền cảm thấy thèm!

“Đúng là nó"

Tiểu Bảo Châu chuẩn bị đi tới hầm, Thích Ngọc Linh đè cô bé lại, nói: “Để mình dì đi thôi, con đừng đi xuống"

Tuy rằng hầm không lớn không sâu, nhưng Thích Ngọc Linh tận lực không cho bọn trẻ xuống dưới hầm.

Bên này đã có năm đứa trẻ con chết vì rơi xuống hầm, cho nên rất nhiều người không cho trẻ con đi xuống đó. Tuy rằng Thích Ngọc Linh ở trong thành phố, nhưng vẫn nghe được một chút. Cô chủ động xuống hầm và vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra một đống đồ ở bên trong. Tình huống của nhà Thích Ngọc Tú ra sao, đương nhiên Thích Ngọc Linh hiểu rất rõ. Năm rồi cũng không ngoại lệ, cho nên trên cơ bản nhà bọn họ có thể trữ được rất ít đồ. Nhưng năm nay lại tồn ít, tính riêng quả táo đã có hai rổ lớn.

được không Thích Ngọc Linh cầm ba quả táo, còn chưa đi lên, tầm mắt đã dừng ở trên mấy sọt hạt dẻ. Cô ngẫm nghĩ một chút, liền đi tới kéo hạt dẻ ra, Thích Ngọc Linh không trải qua việc nặng, làm một chút đã thở hổn hển. Tiểu Bảo Sơn vội vàng tiến lên hỗ trợ, giúp đỡ dì cả mang sọt lên.

Thích Ngọc Linh: “Dì thấy hạt dẻ nhà các con vẫn chưa nhặt lông, buổi chiều dì giúp các con lột đi"

Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu đều trợn to mắt: “A?"

Thích Ngọc Linh cười: “Các con a cái gì mà a, dì lột cả hai sọt lông hạt dẻ cho các con cũng bớt việc mà"

Cô tới đây là muốn giúp đỡ nhà em gái cơ mà.

Thích Ngọc Linh kêu con trai tới, Tiểu Bảo Sơn cũng vội vàng tiến lên, ba người đem ba sọt hạt dẻ đều kéo lên hết.

1080 chữ

0.09269 sec| 2400.641 kb