Tiểu Bảo Châu lúc này đã mở cửa ra, nói: “Bác sĩ nói trẻ con phải ra ngoài hoạt động và thư giãn gân cốt một chút, như vậy mới khoẻ mạnh"
Mẹ là nghe bác sĩ nói.
Bọn nhỏ lại nghe mẹ nói.
Cho nên chắc chắn sẽ không sai.
Tiểu Bảo Châu ngẩng cao gương mặt tươi cười, nói: “Dì cả mau đi vào.
“Mẹ con đâu?"
Tiểu Bảo Châu: “Mẹ con vào núi"
Tiểu Bảo Châu nói: “Mẹ con phải chiều tối mới có thể trở về, dì cả, dì ăn cơm trưa chưa?” Thích Ngọc Linh: “Dì cả ăn rồi, còn mua cho mấy đứa thịt kho tàu và cơm, mấy đứa ăn đi.” Tiểu Bảo Châu: “Tuyệt quá đi!"
Tuy rằng mỗi ngày đều ăn rất ngon, nhưng Tiểu Bảo Châu vẫn thích ăn thịt.
Thịt ăn ngon nhất, không ai mà không thích ăn thịt.
Ha ha!
Tiểu Bảo Châu nhìn về phía anh họ thứ ba, nói: “Anh họ, anh không đi học sao?"
Khuôn mặt nhỏ của cô bé lập tức nghiêm túc: “Không đi học là đứa trẻ hư.
Anh họ thứ ba của Tiểu Bảo Châu tên là Tế Ninh. Thời điểm hắn sinh ra, ông hắn đi công tác ở Tế Ninh, cho nên trực tiếp lấy Tế Ninh làm tên hắn.
Tế Ninh năm nay mười tuổi, hắn lắc đầu, ồn ào: “Anh không trốn học đâu, trường học của anh tạm thời cho nghỉ rồi"
Tiểu Bảo Châu: “Ra vậy...... hoá ra là được cho nghỉ, trường học của anh thường xuyên được nghỉ sao?"
Tế Ninh gật đầu, nói: “Bọn họ hay náo loạn lắm, cho nên chúng ta thường xuyên nghỉ” Tiểu Bảo Châu không biết bọn họ náo loạn cái gì, nhưng vẫn nói: “Đi học thật tốt"
Thích Ngọc Linh cười, nói: “Mẹ con sang năm sẽ đưa các con đi học mà, đừng lo.
Tiểu Bảo Châu kiêu ngạo ưỡn ngực, nói: “Chắc chắn rồi ạ"
Tế Ninh không thể tưởng tượng nhìn về phía em họ, không biết trên thế giới này tại sao còn có người thích đọc sách. Hắn cảm thấy, vì em gái chưa đi học cho nên mới không biết đọc sách khổ như thế nào.
Hắn nghiêm túc nói: “Đi học không thú vị chút nào"
Tiểu Bảo Châu trợn to mắt: “Đi học vốn dĩ không phải đi chơi, mà là đi học tập, anh còn đòi thú vị gì chứ?"
Tế Ninh: “.
Thích Ngọc Linh mắt thấy con trai của mình bị cô bé con nói cho không biết cách nào phản bác, không nhịn được cười.
Cô nói: “Con nhìn xem, con còn không bằng em họ của con"
Thích Ngọc Linh lúc này đã dọn xong chén đũa, nói: “Mấy đứa tới ăn cơm đi Tế Ninh nuốt nước miếng.
Tiểu Bảo Châu: “Dì cả, anh họ cùng nhau ăn thôi.
Thích Ngọc Linh lắc đầu: “Dì cả ăn rồi."
Tế Ninh nhìn mẹ hắn, do do dự dự, Thích Ngọc Linh trừng hắn một cái, nói: “Con nhìn mẹ làm gì"
Tiểu Bảo Châu nói: “Anh họ cùng nhau ăn đi."
Cô bé làm nũng nói: “Chúng ta cùng nhau ăn, sau đó chúng ta cùng nhau lên núi, anh ba, chúng ta cùng đi đào đồ ăn được không?"
Tế Ninh vội vàng nói: “Anh không cần đào đồ ăn, anh muốn đi bắt gà rừng"
Tiểu Bảo Châu nhìn anh họ của mình, cảm thấy anh họ này có trí tưởng tượng thật phong phú.
Cô bé nói: “Anh khoác lác."
Tiểu Bảo Nhạc cũng nhanh nhảu phụ họa: “Khoác lác.
Nó vẫn đảm nhiệm vai phụ cho chị gái rất thành công.
Tế Ninh tức giận: “Không có đâu. Anh rất lợi hại.
Thích Ngọc Linh: “Thôi, bớt nói đi nào, nhanh nhanh ăn cơm đi Cô mua năm chén cơm, một chén cơm ở tiệm cơm quốc doanh có giá là hai mao.
Thích Ngọc Linh cất một chén cơm để lại cho em gái, còn dư lại bốn chén cơm, mỗi đứa trẻ một chén, Thích Ngọc Linh ngồi ở một bên, cô nói: “Mẹ con vào sâu trong núi sao?"
Cô lo lắng sốt ruột: “Quá sâu cũng không an toàn.
Tiểu Bảo Châu nghĩ nghĩ, nghiêm trang đáp: “Không sao đâu ạ.
Thích Ngọc Linh tuy rằng cũng biết bọn họ ở tại trong núi đã quen rồi, nhưng mà cô làm chị gái vẫn không thể không lo lắng, cô thở dài một tiếng, nói: “Mẹ con ở trong núi kiếm đồ vật, không biết đi mua lương thực cho mình, tại sao lại tặng đồ cho nhà dì. Nhà của chúng ta điều kiện chẳng lẽ không tốt hơn nhà mấy đứa hay sao?"
Em gái cô liên tiếp tặng hai lần đồ vật, cô đã sớm muốn tới thăm nó một chuyến, nhưng mà nhà máy bọn họ không phải tùy tùy tiện tiện là có thể xin nghỉ. Cho nên cứ kéo dài mãi tới tận hôm nay.
Kết quả là tới nhà lại không gặp em gái.
“Ủa, Bảo Sơn, con thay răng rồi ư?"
Tiểu Bảo Sơn nãy giờ vẫn không mở miệng, nhưng đến lúc ăn cơm, rõ ràng Thích Ngọc Linh thấy cậu thiếu một cái răng.
Bởi vì thiếu răng nói chuyện lọt gió, Tiểu Bảo Sơn đều cố gắng không mở miệng. Vốn dĩ nó chính là đứa trẻ ít nói, nay lại càng ít nói hơn.
Nhắc tới chuyện ấy, Tiểu Bảo Châu ngay lập tức nổi giận, cô bé gầm lên: “Còn không phải tại chú hai của con sao? Chú hai rất xấu, hắn tới nhà của chúng con đòi tiền! Gừ! Da mặt hắn tại sao lại dày như vậy! Còn đánh anh của con.
Tiểu Bảo Châu múa may tay nhỏ rồi khoa tay múa chân, dáng vẻ cực kì tức giận.
Tiểu Bảo Sơn: “Hắn cũng không chiếm được cái gì tốt.
Tiểu Bảo Châu: “Cho dù bọn họ không được cái gì tốt, cũng không che giấu được hành vi vô sỉ của hắn! Quá mức vô sỉ, không, là siêu cấp vô sỉ mới đúng"
Thích Ngọc Linh nhíu mày: “Thật là không biết xấu hổ.
Cô thật sự rất chướng mắt người nhà họ Điền.
Trong suy nghĩ của cô, người nhà họ Điền trừ bỏ em rể ra, không có một người nào đáng tin cậy.
1090 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo