“Bảo Châu, mấy người phải về nhà sao?"

Trên đường về nhà, mấy đứa trẻ khác thấy vậy, thăm dò nhìn xung quanh, ngay sau đó nói: “Rau dại mà các người đào không tốt đâu.

Tiểu Bảo Châu vung vẩy giỏ tre, nói: “Tôi cảm thấy được mà, có thể ăn là được.

“Bộ không biết chọn lựa sao?"

Tiểu Bảo Châu cười ha ha, cô bé nói: “Trời lạnh, tôi muốn đào nhiều một chút.

Xác thật, một ngày so với một ngày càng lạnh hơn, nếu kén chọn, thu hoạch của mọi người sẽ càng ngày càng ít đi.

Nhưng nhìn vào giỏ tre của Tiểu Bảo Châu đi, rau dại trong ý quá kém, làm sao mà ăn được?

Nhìn già như vậy, còn phải nói mới biết sao?

“Bây giờ các người định về nhà hả?"

Tiểu Bảo Châu gật gật đầu, giọng trong trẻo đáp: “Đúng rồi, chúng ta phải về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi chiều lại đến"

Tiểu Bảo Nhạc lập tức vỗ cái bụng nhỏ nói: “Bảo Nhạc muốn về nhà ăn rồi nằm nghỉ"

Mọi người nhìn bộ dáng thấp lè tè của Tiểu Bảo Nhạc, chép miệng một tiếng.

Mang theo một đứa bé con ra ngoài rất phiền toái.

Nhưng mà rất mau mấy đứa trẻ con lại chuyển đề tài nói chuyện.

Một cô bé có bím tóc rất dài nhiều chuyện nói: “Này, cậu có biết không? Thím hai thím ba nhà cậu đều đổi tên rồi"

Tiểu Bảo Châu chớp mắt, lông mi hơi hơi run, nói: “Đổi tên?"

Cô bé đã biết thím ba muốn đổi tên thành “Nhiều Nhi”.

Nhưng thím hai cũng muốn sửa lại sao? “Đúng vậy, thím hai của cậu đổi tên, hiện tại gọi là Thêm Nhi Cô bé thở dài một tiếng, rất là cảm khái: “Mẹ tôi nói, nếu các cô ấy sửa lại tên mà tốt, cũng sẽ sửa tên cho tôi"

Tiểu Bảo Châu: “Trò đùa gì vậy nhỉ?"

Nói xong cô bé lại trợn to mắt: “Cậu cũng muốn sửa tên sao? Tên là Vãn Hà rất êm tai mà Cô bé Vãn Hà cũng gật đầu, nói: “Tôi cũng cảm thấy Vãn Hà rất êm tai, nhưng mẹ tôi nói, nếu bọn họ sửa lại đều tốt, cũng phải sửa tên cho tôi là Sinh Nhi. Nói rằng nhà nào mà muốn cưới con dâu chắc chắn đều thích như thế"

Tiểu Bảo Châu quá kinh ngạc rồi, cô bé một lời khó nói hết mà nhìn Vãn Hà.

“Sinh Nhi...... không phải cứ gọi là vậy thì thật sự có thể sinh con trai đâu!” “Cái gì! Cậu muốn tên là Sinh Nhi sao? Mẹ tôi cũng nói, phải sửa tên cho tôi là Sinh Nhi!"

Một đứa bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh kêu to rồi mở miệng nói: “Cậu không được tranh tên của tôi!"

“Vì sao một đứa con trai như cậu lại muốn sửa tên thành như vậy?"

Đứa bé trai đắc ý nói: “Ai nói chỉ có con gái mới được tên là Sinh Nhi? Con trai chúng ta cũng có thể gọi.

Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu nhìn về phía anh trai, Bảo Sơn cười cười với cô bé, Tiểu Bảo Châu nói:

“Mấy người các cậu trò chuyện đi, chúng tôi về nhà trước.

Hai đứa trẻ vẫn đang tranh đoạt cái tên “Sinh Nhi” vô cùng quyền lực kia.

Tiểu Bảo Châu thì thầm, vô cùng kiên định: “Em nhất định không thay đổi tên.

Bảo Sơn xem vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ của cô bé, nói: “Mẹ sẽ không cho em sửa tên.

Cậu duỗi tay xoa xoa đầu em gái.

Đỉnh đầu Bảo Châu cọ cọ vào tay Bảo Sơn, cô bé nói to: “Mọi người chỉ biết làm bậy"

Tiểu Bảo Sơn: “Cũng không phải!"

Lúc này, Tiểu Bảo Nhạc cũng nhanh nhảu nói: “Em cũng không cần sửa tên.

Tiểu Bảo Sơn vội vàng trấn an hai đứa em: “Chúng ta sẽ không thay đổi, tên của chúng ta là ba đặt cho, sao có thể dễ dàng sửa tên?"

Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Nhạc rốt cuộc an tâm xuống.

Bọn họ thật sự không muốn tên là “Cái này nhi cái kia nhi”.

Tiểu Bảo Châu bình tĩnh lại, cô bé hếch cái mũi nho nhỏ lên đắc ý nói: “Là trân châu độc nhất vônhị, cho nên em tên là Bảo Châu"

Tiểu Bảo Nhạc: “Vì sao em lại tên là Bảo Nhạc?"

Tiểu Bảo Châu miệng nhỏ nói liến thoắng: “Bởi vì em phải làm một đứa bé khoái hoạt vui sướng"

Tiểu Bảo Nhạc “À” một tiếng thật dài, ngón tay nhỏ ngắn ngủn chỉ về phía anh trai, nói: “Vậy tại sao anh trai lại tên là Bảo Sơn?"

Tiểu Bảo Châu đã trả lời ngay lập tức: “Bởi vì cha mẹ mình hy vọng anh Bảo Sơn như là núi lớn, cao to, vững trãi"

Ba đứa bé cùng nhau thảo luận xong, cạc cạc cạc nở nụ cười, như là ba con vịt con.

Ba người mới vừa đi đến cửa nhà, đã thấy trước cửa nhà có người. Người đến là dì cả của cô bé cùng anh họ thứ ba.

Tiểu Bảo Châu hoa chân múa tay vui mừng, nói: “Dì cả!"

Cô bé làm nũng: “Dì cả, sao dì lại tới đây? Con rất nhớ dì"

Thích Ngọc Linh rất tốt với em hai Thích Ngọc Tú, nhưng cô ấy cũng có công tác của mình, cho nên không thường tới. Như lần tới thăm gần nhất là cuối vụ thu hoạch mùa thu, đó là cô ấy chọn thời điểm em gái cần mình nhất nên mới sắp xếp công việc mà qua. Chứ bình thường là khó có thể đi được như vậy.

Nhưng mà lần này cô ấy lại tới thường xuyên hơn một chút.

Tiểu Bảo Châu ngoan ngoãn nói: “Dì cả, dì chờ con mở cửa nhé.

Thích Ngọc Linh vừa thấy Tiểu Bảo Nhạc cũng đi theo bọn chúng, vội vàng bế nó lên, nói: “Sao con cũng ra cửa? Mẹ con đâu? Thật là, tại sao lại để cho Tiểu Bảo Nhạc ra ngoài trong thời tiết như thế này chứ? Mẹ con cũng hồ đồ quá"

1083 chữ

0.03929 sec| 2393.063 kb