Tóm lại, Thích Ngọc Tú đánh giá số tiền đó theo định nghĩa sau: nếu như mình không kiếm ra được tiền trong thời gian tới nữa, thì số tiền đó cũng đủ cho bọn nhỏ ăn học thoải mái. Còn tiền ở bên đầu kia, mở đầu cô có trong tay bảy ngàn, hiện tại trong tay có bốn ngàn. Thích Ngọc Tú hiểu được, cô đã kiếm được món lời lớn, chung quy lại, cô ở đầu bên này đã tiết kiệm được tới hai ngàn đồng cơ mà.

Kỳ thật Thích Ngọc Tú vẫn luôn biết cách kiếm tiền, cô buôn bán nhỏ rất ổn định, đầu óc thì luôn suy nghĩ cách kiếm tiền. Vì vậy tiền trong thời gian này cô kiếm được khá nhiều.

Mà đó là chưa kể đến đống hàng cô tồn trữ trong phòng bí mật.

Nhà cô trữ được cả đống hàng, nói tới lại làm Thích Ngọc Tú đều phải cười ra tiếng.

Cô đương nhiên rất yêu tiền, có tiền cũng cảm thấy trong lòng yên tâm. Hai ngàn đồng tiền này là một món tiền tiết kiệm kếch xù, nhưng không mang lại cho cô cảm giác an toàn mãnh liệt bằng số hàng cô đang trữ trong phòng bí mật. Sự an toàn chỉ có lương thực mới có thể mang lại.

Hầm bí mật cất giấu tới mười túi gạo cùng mười túi bột mì, trừ cái này ra, còn có tới mười thùng dâu.

Trứng gà, muối, thịt gà, nước tương, dấm, thịt, lạp xưởng... Mọi thứ đều có đủ.

Đến nỗi những đồ thường dùng như ngọn nến, xà phòng thơm, dầu gội đầu, dược cao.... Đó là nhu yếu phẩm dùng cho sinh hoạt, cũng đều có sẵn.

Nhà cô còn có cả quần áo, sợi bông... cho nên có thể nói, năm nay nhà bọn họ thực sự được mùa.

Tuy rằng người ngoài nhìn vào, nhà bọn họ giống như không có gì biến hóa, nhưng người trong nhà mới biết được nhà mình đã đầy đủ, thoải mái hơn biết bao nhiêu lần so với ngày xưa. Thích Ngọc Tú đưa vào trong nhà quá nhiều đồ vật, đến nỗi phòng bí mật nhà họ đều muốn chật cứng đến nơi, điều này nhà ai có thể làm được? Phòng bí mật nhà cô gần đầy, Thích Ngọc Tú hiện tại đều đem một ít đồ vật chuyển xuống hầm.

Nhưng mà đừng nghĩ rằng ban ngày Thích Ngọc Tú sẽ đem đồ vật chuyển xuống, đương nhiên là cô không chuyển đồ như thế.

Một chút khôn khéo như vậy cô vẫn có.

Đối với một số loại chuyện có khả năng gây ảnh hưởng không tốt, Thích Ngọc Tú đều cẩn thận suy tính kỹ càng để tìm ra cách tốt nhất mang ra áp dụng.

Bởi vì Tiểu Bảo Sơn bị thương, Thích Ngọc Tú cũng không có dẫn bọn trẻ đi qua đầu bên kia buôn bán. Mấy ngày này Thích Ngọc Tú đều là một người buôn bán, cũng không có kéo Bảo Châu Bảo Sơn. Buổi sáng Bảo Châu đưa cô sang, nửa buổi chiều thì lại ra đón cô về.

Như vậy cũng không có khó khăn gì.

Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu có thời gian nhàn rỗi, lại mang theo em trai quay lại hành trình tìm đồ ăn của chúng. Tiểu Bảo Nhạc từ mấy ngày này đi theo mẹ ra cửa, đã dưỡng thành thói quen ra cửa. Mỗi ngày đều tìm mọi cách để theo hai anh chị của nó ra ngoài. Hai người bọn Tiểu Bảo Sơn bị những biện pháp của nó làm cho không còn cách nào khác, chỉ có thể mang nhóc con đi theo. Tuy rằng bên ngoài rất lạnh lẽo, nhưng Tiểu Bảo Nhạc lại vô cùng cao hứng. Bởi vì mang theo đứa em nhỏ, cho nên bọn chúng không thể đi xa, chỉ ở khu vực quanh nhà tới tới lui lui, dù sao bọn họ ra cửa đào đồ ăn chủ yếu là vì nuôi gà, không cần tìm rau dại đặc biệt non.

Bởi vì mục đích lên núi khác nhau, cho nên ba đứa trẻ đều không thể hoà nhập cùng đám con nít trong thôn. Trước kia tuy rằng hai bên không hề vui vẻ với nhau, nhưng đi chung nhiều cũng sẽ ghé vào cùng một chỗ. Trong núi tuy rằng rất lớn, nhưng bọn họ chỉ là trẻ con không dám đi vào chỗ sâu. Những địa phương có thể đi chỉ có một khoảng như vậy, mọi người muốn tìm rau dại tươi mới lại nhiều, không tránh được sẽ phải ghé vào cùng nhau.

Nhưng gần đây hai đứa Tiểu Bảo Châu không chê rau già, cho nên phạm vi tìm kiếm của bọn chúng lớn hơn những đứa trẻ khác.

Một buổi sáng bận rộn, Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn đào được hai sọt to, Tiểu Bảo Nhạc đi theo phía sau hai anh chị, cũng là có chút thu hoạch nho nhỏ. Thằng bé này tuy nhỏ, nhưng có trí nhớ khá tốt, những gì Tiểu Bảo Châu dạy cho em trai, nó đều ghi nhớ rất rõ ràng, chưa bao giờ đào sai.

Ba người thu hoạch tràn đầy, tay cầm tay cùng nhau về nhà. Bảo Sơn và Bảo Châu đi ở hai sườn Tiểu Bảo Nhạc, hình thành một chữ lõm.

Bọn họ đã về nhà, nhưng đại bộ phận trẻ con của thôn vẫn chưa về. Chỉ cần không làm việc trên cánh đồng, trên cơ bản mỗi nhà đều chỉ ăn hai bữa cơm, có thể tiết kiệm được phần nào thì hay phần nấy. Nhà Tiểu Bảo Châu trước kia cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại thì không thế nữa.

Hiện tại nhà bọn chúng điều kiện tốt hơn không ít, Thích Ngọc Tú vẫn giữ nguyên cả ba bữa cơm mỗi ngày.

Mấy đứa trẻ nhà cô còn cần ăn uống đầy đủ để cao lớn mà.

Cho nên ba đứa nhỏ thấy đã tới giữa trưa, là tay nắm tay về nhà để chuẩn bị ăn cơm.

1060 chữ

0.10058 sec| 2394.086 kb