Nếu sửa tên mà có tác dụng, thì mọi người đều sửa tên hết cả rồi.
Mấy đứa bé thật không hiểu.
Chính là hai đứa còn không biết.
Không bao lâu sau, từ chuyện này mà thành ra một phong trào đổi tên trong thôn.
Thím ba của cô bé sửa tên kêu “Nhiều nhỉ”, sau đó thím hai cũng sửa tên thành “Thêm nhi”.
Còn có cái gì “Sinh nhi” “Có nhi” “Song nhi” “Đến nhi”......
Sau khi cái tên hay này đặt hết rồi, trong thôn lại xuất hiện người thứ hai tên là nhiều nhi, người thứ hai tên là thêm nhi.
Không chỉ có vậy, phong trào này còn lan tràn sang những thôn bên cạnh nữa, khiến cho đồng chí hộ tịch của Cục Công An bận rộn làm việc không lúc nào ngơi nghỉ. Mỗi ngày đều có phụ nữ tới sửa tên, còn có cô gái chuẩn bị kết hôn cũng muốn tới sửa tên......
Cơ hồ các thôn, đều có mười mấy hai mươi cái “x nhi”.
Tất cả đều đồng lòng tôn con dâu thứ ba nhà họ Điền lên thành người có đầu óc linh hoạt, khởi xướng nên phong trào sôi nổi này.
Đồng chí Hộ tịch: Có một câu thô tục, chẳng biết có nên nói hay không!
Quả nhiên là trong thôn rất nhanh hình thành nên một làn sóng đổi tên. Nhưng mà Thích Ngọc Tú không bị cuốn vào trong đó, cô cũng không có hứng thú với cái này, bằng không đứng ở cửa thôn kêu một câu “Nhiều nhi”, rầm một cái đứng ra tám người phụ nữ. Chuyện này không phải rất khôi hài sao?
Mấy ngày nay Thích Ngọc Tú đã bán xong khoai lang nhà mình rồi, rất nhanh lại ở trong thôn mua thêm hai trăm cân khoai lang.
Cô ở bên kia bán khoai lang nướng, bên này mỗi ngày đều đi kéo lương thực về. Nói ra khả năng cũng không có ai tin tưởng, Thích Ngọc Tú một nữ đồng chí mang theo ba đứa trẻ, thế nhưng ăn được tới một túi gạo mỗi ngày.
Đương nhiên, trong đó có mười cân Thích Ngọc Tú trao đổi khoai lang.
Nhưng dù là vậy, bọn họ nửa tháng qua cũng ăn hết tới bốn mươi cân gạo.
Phải biết rằng, giữa trưa có khi bọn họ còn mua đồ ăn sẵn nữa. Lại thêm bọn họ cũng ăn cả bột mì nữa.
Cho nên có thể thấy được, bọn họ có thể ăn được nhiều tới cỡ nào.
Có điều ăn no bụng cũng có ưu điểm rõ ràng, Thích Ngọc Tú mập thêm một chút, sức lực cũng lớn hơn.
Mà Tiểu Bảo Sơn, Tiểu Bảo Châu, Tiểu Bảo Nhạc ba anh em, bọn họ từ trẻ con đầu to tiến hóa tới trẻ bình thường rồi.
Nhưng cùng mấy đứa trẻ thời hiện đại so sánh thì vẫn rất gầy.
Nhưng lúc này không thể nói bọn chúng đầy xương xẩu như trước được nữa.
Cuối tuần tiếp theo, Thích Ngọc Tú lại chi một ngàn đồng mua tới ba mươi cái vỏ chăn. Sau đó cơ hồ là cô không ngủ không nghỉ, đem tách chúng ra rồi mang tới chợ đen bán, lại kiếm được tới chín trăm đồng tiền. Không thể không nói, Thích Ngọc Tú kiếm được tiền thì cực kì kích động.
Ai kiếm tiền mà không kích động đâu.
Anh Uy cùng Thích Ngọc Tú ước định sáu ngày sau gặp lại, Thích Ngọc Tú nói cô còn muốn suy xét.
Cô thực sự sẽ không đi, nhưng lại không có từ chối thẳng, đó là vì tránh phát sinh vấn đề. Tới lần vừa rồi cô đi, đã phải vòng đi vòng lại rất nhiều lần mới đánh lạc hướng được người theo dõi. Tuy rằng không nhất định người ta có ý xấu, nhưng anh Uy vẫn sắp xếp người đi theo cô, nói cho cùng, cô đem ba mươi cái chăn tách ra làm sáu mươi khối vải cũng là một món tiền không nhỏ. Bọn họ muốn thông qua cô tìm được quan hệ để mua trực tiếp. Điều đó cũng không ngoài suy nghĩ của cô.
Mà trừ bỏ người của anh Uy, tự nhiên còn có người khác, lần này hàng cô bán cùng đồng hồ không giống nhau, đồng hồ đồ vật nhỏ, đặt ở trên người không nhìn thấy rõ ràng. Bán cũng không quá nhiều người biết được. Nhưng mà bán vải thì cô phải mang theo tới hai sọt to, cho nên khẳng định có người để ý tới.
Ai cũng đoán ra những thứ này đổi được không ít tiền.
Lúc nào cũng sẽ có vài người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Thích Ngọc Tú rất giỏi né tránh, thậm chí cô còn đi ra đường lên huyện, sau đó leo núi về nhà.
Bởi vì lần này gặp được rất nhiều cái đuôi, lá gan của Thích Ngọc Tú ngay lập tức đã bé lại.
Con người là như vậy, thời điểm bắt đầu đều cẩn thận, rồi sau đó sẽ càng lúc càng lớn gan, không ngừng bành trướng, nhưng Thích Ngọc Tú bị dọa một chút, lập tức thành thật trở lại. Thích Ngọc Tú đem hai ngàn đồng tiền nhét ở cái chai, chôn ở dưới đất giấu đi.
Hai ngàn đồng tiền thật sự không ít, Thích Ngọc Tú đã nhét đầy một cái chai to, nhét đến tràn đầy.
Ngay cả loại bình rượu to ở bên kia mang về cũng bị nhét chặt, bọn họ bên này chưa hề gặp qua cái chai nào to như vậy đâu.
Thừa lại một trăm bốn mươi lăm đồng tiền, cô giấu ở kẽ hở của ngăn tủ, đây là tiền dự phòng để ngẫu nhiên dùng tới.
Thích Ngọc Tú ở đầu bên kia đã gặp qua tiền mệnh giá lớn, sau khi cô đổi qua đổi lại thì biết, mình có hai ngàn đồng tiền ở bên này, cũng tương đương với hai trăm vạn ở bên kia.
1041 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo