Không thể không nói, đại đội trưởng thật đúng là không hề tin hai vợ chồng Điền Tam chút nào. Hắn cảm thấy, hai vợ chồng này giữa đường có thể lén lút giấu bớt khoai lang.

Tiểu Vương vốn không tin, nhưng hắn đi cùng bọn họ cả đoạn đường, đã thấy mấy lần họ định nghĩ cách qua mặt mình mà giấu bớt khoai lang đi.

Tiểu Vương vô cùng khinh thường những người như vậy Một nhà bọn họ toàn những người không ra gì.

Nếu hai bên đã kết thúc mọi chuyện tại đây, hắn cũng không ở lại lâu, nhà ai mà không có một đống chuyện cần giải quyết chứ?

Hắn trước tiên rời đi, hai vợ chồng Điền Tam nhìn ngó xung quanh, Thích Ngọc Tú: “Hai người có ở lại giúp đỡ hay không? Vừa lúc......"

Vợ Điền Tam lập tức nói: “Chị dâu, chúng em không được. Nhà của chúng em rất nhiều việc. Nếu là giúp chị, cha mẹ sẽ không vui. Lại nói, chúng ta đều đã tách ra, đoạn tuyệt quan hệ."

Hoá ra bọn họ đều biết hai bên đã tách ra từ lâu rồi.

Nhưng nghĩ lại mà xem, nói tách ra nhưng có thật sự đoạn tuyệt quan hệ đâu?

Thích Ngọc Tú cười lạnh một tiếng: “Nếu đều biết là đoạn tuyệt quan hệ, thì đừng gọi tôi là chị dâu nữa. Không hỗ trợ thì cút đi, đừng ở chỗ này làm phiền người khác.

Thích Ngọc Tú cũng không thèm giả vờ giả vịt với mấy người đó. Tính cô thẳng thắn, không chào đón là đuổi thẳng cổ, chẳng việc gì phải thảo mai hay ngọt nhạt.

Mấy năm nay cuộc sống sinh hoạt đã dạy cho cô biết, chính là có thể ra tay thì đừng do dự.

Thích Ngọc Tú lập tức xách rìu lên, đây là gia sản duy nhất của nhà bọn họ.

Vợ chồng Điền Tam thay đổi sắc mặt, nhìn rìu trong tay cô, bị doạ cho ba chân bốn cẳng chạy đi. Thích Ngọc Tú trợn trắng mắt, bắt đầu chặt củi khô.

Loại đồ vật này không có người ngại nhiều.

Mà lúc này vợ chồng Điền Tam lại bắt đầu bài ca thống khổ, vợ Điền Tam mềm yếu nói: “Anh xem cô ta...... Cô ta dựa vào cái gì mà kiên cường như vậy. Vẫn là có con trai, vẫn là có con trai mới tốt......"

Điền Tam xụ mặt, không nói năng câu gì.

Vợ Điền Tam đột nhiên nói: “Anh xem, nếu em đổi tên có được không?"

Điền Tam nghi hoặc nói: “Cái gì?"

Vợ Điền Tam giữ chặt chồng mình, vô cùng vội vàng, cô ta nói: “Em vừa nghĩ tới, nhà mình có mấy đứa con gái, một đám kêu Chiêu Đệ Phán Đệ hình như không có tác dụng gì! Khả năng chính bọn họ không muốn có em trai, cho nên gọi là gì đều không được. Mấy cái nha đầu chết tiệt kia, căn bản không dựa vào được. Không bằng, em đổi tên đi xem sao? Đứa bé này là từ trong bụng em mà ra, khẳng định là em đổi tên mới thích hợp"

Điền Tam nhìn vợ, nói: “Em sửa tên? Em muốn đổi thành gì?"

Vợ Điền Tam liền đáp: “Nhiều Nhi (*)"

Chú thích:

Nhiều Nhi ở đây ngụ ý là sẽ sinh được nhiều con trai.

Chuyện này cô ta đã suy nghĩ mấy ngày rồi, nhưng chưa nói cho chồng mình biết.

Nhưng hôm nay lại cảm thấy hình như suy nghĩ này của mình có thể thực hiện được.

Cô ta hứng thú bừng bừng, vô cùng kích động nói: “Em có thể gọi là Nhiều Nhi. Ngụ ý này thật tốt?

Anh cảm thấy thế nào?"

Ánh mắt Điền Tam sáng lên, cảm thấy vợ hắn nói vô cùng có đạo lý. Con gái nhà hắn vẫn luôn kêu cái này đệ cái kia đệ, căn bản không có tác dụng. Thật sự ra không chỉ nhà họ cảm thấy vậy, nhà khác cũng có cùng suy nghĩ với họ. Đó chính là đặt tên con gái như vậy chẳng có chút tác dụng nào cả.

Cho nên mấy đứa bé gái gọi là gì “Phán Đệ” “Chiêu Đệ” đều vô dụng!

Nhưng nếu vợ hắn đổi tên, đó là một chuyện khác, có thể sẽ có tác dụng thì sao?.

Hắn vỗ tay, nói: “Chuyện này được!"

Vợ Điền Tam kiêu ngạo nói: “Vẫn là vợ anh đưa ra ý kiến hay?"

Điền Tam gật đầu: “Chúng ta lập tức sửa tên, nhưng mà, cha mẹ em có thể đồng ý không?"

Vợ Điền Tam đúng lý hợp tình nói: “Con gái gả đi ra ngoài như bát nước hất đi, em sửa hay không sửa tên, bọn họ có gì để ý kiến chứ? Em sinh đứa con trai, không phải bọn họ cũng nở mày nở mặt hay sao?"

Điền Tam gật đầu: “Vô cùng có đạo lý!"

Hắn kích động xoa tay: “Nếu chúng ta mà có con trai, anh cũng không cần trông cậy vào mấy đứa cháu trai, con trai vẫn là nhất......

Đến lúc đó nói cha mẹ đưa con trai chúng ta đi học, làm gì có đạo lý Cẩu Tử có thể đi, con trai chúng ta lại không được. Con trai chúng ta có thể còn quý giá hơn so với Cẩu Tử nữa là......"

“Đúng vậy!"

Hai người họ càng nói càng vui vẻ, sung sướng đi xuống núi.

Hai người thương lượng vô cùng vui vẻ, mà lúc này, hai anh em Bảo Châu trốn ở trong bụi cỏ đang đưa mắt nhìn nhau.

Tiểu Bảo Châu nhìn bóng dáng bọn họ, nho nhỏ thì thầm: “Thím ba muốn sửa tên thành Nhiều Nhi sao?"

Tiểu Bảo Sơn gật đầu: “Đúng vậy.

Hắn gãi gãi đầu, vô cùng khó hiểu, hắn nói: “Ba nói, con trai con gái đều giống nhau"

Tiểu Bảo Châu: “Bởi vì bọn họ ngốc đó, ba của chúng mình rất thông minh"

Hai đứa trẻ đương nhiên không thể hiểu nổi, nhưng có thể khẳng định, chú thím ba là kẻ ngốc.

Hơn nữa, chỉ cần nghe cái tên Nhiều Nhi này, không cảm thấy có cái gì, nhưng lại nghĩ đến gọi như vậy vì muốn sinh thêm con trai. Tiểu Bảo Châu lại thấy hai người này thật ngốc.

1031 chữ

0.11722 sec| 2392.969 kb