Thích Ngọc Tú vốn dĩ không nghĩ đến chuyện quay trở lại, nhưng đã thay đổi ý niệm chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy anh Uy này thoạt nhìn rất đáng tin cậy, lập tức muốn chuyển tới một lần vải nguyên liệu. Nếu trên thị trường có nhiều vải một chút, lúc đó cô mang cho chị cả nguyên liệu cũng không có gì lạ.

Anh Uy: “Bao nhiêu tiền?"

Thích Ngọc Tú: “Mười lăm, không cần phiếu không mặc cả.

Anh Uy mắt sáng rực lên: “Thành giao!"

Đồng dạng lớn nhỏ, ở Cung Tiêu Xã đã mười bảy, mười tám đồng tiền, đây lại còn không cần phiếu.

Nếu người này thật sự có thể bán ra, như vậy giá cả rất thích hợp. Anh Uy ôn hoà tươi cười. Khi hắn nhếch miệng cười, mùi rượu ập vào trước mặt: “Lần sau cô tới, liền tìm tên vóc dáng nhỏ kia, bảo hắn kêu tôi lại Thích Ngọc Tú gật gật đầu, rất nhanh đã đi ra ngoài.

Cô ra cửa một chuyến, kiếm lời một ngàn hai trăm đồng tiền. Đương nhiên, thực tế không phải kiếm nhiều như vậy, cô cũng mất phí tổn, nhưng mua bằng tiền bên kia, bán bằng tiền bên này, khẳng định so với chuyển trứng gà thích hợp hơn nhiều. Đương nhiên, đồng hồ lại thích hợp hơn vỏ chăn, nhưng mà, thứ đồ kia lần trước đã bị cô mua hết, chỉ có thể gặp không thể cầu.

Cứ như vậy, Thích Ngọc Tú vội vàng về nhà.

Trên đường về nhà, cô luôn trong trạng thái lo lắng, mang theo một ngàn hai trăm đồng tiền, áp lực thật là rất lớn. Nhưng trong lòng cô cũng có chút nắm chắc.

Thích Ngọc Tú đưa xong quà biếu từng nhà rồi trở về, cô thấy ba đứa trẻ nhà mình đang ngồi chơi ở trước hiên, nói: “Mẹ sẽ cho mấy đứa ăn bánh canh nhé."

Mấy đứa lập tức mở miệng đáp: “Vâng"

Thích Ngọc Tú sợ mấy đứa chờ lâu quá đói bụng, động tác nhanh hơn rất nhiều, cũng may làm loại bánh canh này rất nhanh, sau một hồi bận bịu đã xong, cô nói: “Ăn cơm nào.

Tiểu Bảo Châu ăn bánh canh, nói: “Mẹ ơi, nếu con ăn nhiều, cũng sẽ có sức lực lớn giống mẹ sao?"

Thích Ngọc Tú cười, lắc đầu nói: “Sẽ không"

Tiểu Bảo Châu khoẻ mạnh hơn con gái cùng tuổi một chút, nhưng so với cô là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Thích Ngọc Tú: “Nhưng nếu các con ăn thật no bụng, sẽ cao lớn hơn, sức lực cũng lớn hơn bây giờ một chút"

Tiểu Bảo Châu: “Con muốn ăn nhiều"

Tiểu Bảo Sơn cũng yên lặng há mồm to, ăn hết sạch đồ ăn của nó, còn uống hết canh trong bát nữa.

Thích Ngọc Tú: “Nào, mẹ cho con thêm một chút nữa"

Tiểu Bảo Sơn khó có khi không do dự một chút nào, cậu sảng khoái nói: “Vâng"

Tiểu Bảo Nhạc nhìn anh trai ăn rất nhanh, nói: “Bảo Nhạc cũng muốn ăn nhiều hơn Tiểu Bảo Châu: “Bảo Nhạc, buổi chiều hôm nay chúng ta muốn ra ngoài"

Tiểu Bảo Nhạc: “Em cũng có thể ra ngoài"

Thích Ngọc Tú: “Con đừng ra, mẹ tìm mấy người chú Đại Sơn lại đây sửa nhà, Bảo Nhạc đừng ra cửa, con cùng mẹ ở nhà."

Tiểu Bảo Nhạc: “Vâng, vậy cũng được, con ở nhà với mẹ"

Mấy đứa nhỏ rất nghe lời.

Thích Ngọc Tú cười: “Đúng, phải ở nhà với mẹ"

Cô nói: “Hai đứa cũng đừng đi xa.

Hai đứa trẻ lập tức gật đầu.

Thích Ngọc Tú cho bọn trẻ một túi đậu phộng, đây là cô mua ở cửa hàng bán lương thực và dầu ở bên kia, làm đồ ăn vặt cho mấy đứa nhỏ mang theo thì rất tiện lợi.

“Ra cửa phải chú ý an toàn, trời tối nhớ phải trở về, hiểu được không?"

Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn đều gật đầu, nói: “Vâng"

Hai đứa trẻ ăn xong cơm trưa. Bọn họ cũng không có thói quen ngủ trưa, ngay lập tức cõng giỏ tre nhỏ đi ra cửa.

Thích Ngọc Tú đưa Tiểu Bảo Nhạc đi ngủ, còn cô thì nhét một ngàn hai đồng vào bình thủy tinh, sau đó nút thật chặt bình lại, lúc này mới mang vào phòng bí mật, đem bình thủy tinh chôn ở dưới nền đất. Làm tốt hết thảy, Thích Ngọc Tú rất nhanh đi ra bên ngoài gia cố hàng rào tre.

Những việc phải làm của mùa thu còn chưa xong đâu. Nhưng mùa thu năm nay, Thích Ngọc Tú không có loại cảm giác thấp thỏm lo âu về tương lai, ngược lại cô có rất nhiều tự tin.

Một năm này, nhà bọn họ có lương thực lại có tiền, tiếp theo còn có thể có áo bông, bọn họ không cần lo lắng chuyện gì nữa.

Thích Ngọc Tú nhẹ nhàng cong khoé miệng, cảm thấy sự mệt mỏi bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng nới lỏng.

“Chị dâu Điền, chúng tôi tới rồi đây, sửa bên trên phải không..."

Thích Ngọc Tú vội vàng nói: “Đúng vậy.

Cô cười nói: “Mọi người qua đây rất sớm.

“Phải nhanh làm xong, hiện tại trời tối sớm. Mấy đứa bé nhà chị đâu?"

Thích Ngọc Tú: “Hai đứa lớn đi đào đồ ăn, đứa nhỏ đang ngủ trưa.

Mấy người giúp đỡ sửa chữa nóc nhà, Thích Ngọc Tú sửa sang lại rào tre ngoài viện, làm hơn phân nửa buổi chiều, mới nhìn đến vợ chồng Điền Tam mang theo một túi khoai lang tới đây. Hai người đều có vẻ buồn khổ trên mặt. Đi theo cùng bọn họ, còn có cán sự trong thôn là Tiểu Vương.

“Chị dâu, chúng ta tới đưa khoai lang cho chị."

Tiểu Vương: “Cô xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì chuyện này kết thúc tại đây"

Thích Ngọc Tú một chút cũng không do dự, cô xua tay, nói: “Được rồi, chúng ta liền thanh toán xong"

Lại nói: “Cảm ơn đại đội. Tiểu Vương xua xua tay, hắn không nói gì. Hắn đi theo tới đây, chính là do đại đội trưởng phân phó.

1084 chữ

0.04210 sec| 2400.18 kb