Thích Ngọc Tú lắc đầu, cô nhiều lần xua tay, ý nói là không thể giảm được nữa.

Thanh niên thu phí vóc người nhỏ rất nhanh nghĩ ra, nói: “Nếu tôi giới thiệu thêm vài người tới đây mua thì sao?"

Thích Ngọc Tú sửng sốt, nghĩ nghĩ, nói một cái bốn mươi sáu.

Cô thật là không nghĩ tới, thứ này lại mang tới lợi nhuận kếch xù cho mình. Phải biết rằng, cô chỉ mua với giá hai mươi đồng tiền. Chính là Thích Ngọc Tú cũng không dám bán quá rẻ, nếu cô bán quá rẻ sợ là chưa tìm được khách hàng, người ta đã nghĩ rằng cô bán hàng giả cho mà xem.

Sau khi Thích Ngọc Tú trả lời bốn mươi sáu, lại không nói gì nữa.

Thanh niên thu phí: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi gọi người với lấy tiền qua Hắn rất nhanh chạy đi, mấy đứa bọn họ ở nơi này đều đi theo anh Uy.

Anh Uy mở được chỗ này đầu cơ trục lợi là do có quan hệ với văn phòng bên trên, từ đó mới có thể đưa vào hoạt động cái chợ đen này. Trên thực tế, muốn mở ra chợ đen, không có chút quan hệ thì làm sao mà làm được.

“Anh Uy, giang hồ cần trợ giúp"

Anh Uy có một đứa con nhỏ, cho nên hắn dựng luôn một phòng ở gần sát chợ đen. Có đôi khi không kịp rút người, hắn đều cho bọn họ ở lại dưới tầng hầm nhà hắn.

Đừng nhìn hiện tại có nhiều người nghèo, nhưng mặc kệ là thời đại nào, đều có những người sống không tồi, anh Uy còn có cả rượu để uống nữa.

“Gì, sao chú ngơ ngơ ngác ngác thế, có chuyện gì?"

Thanh niên kia vội vàng nói: “Vừa có một người bán hàng mới, cô ta bán đồng hồ, chào giá năm mươi đồng một cái, em mặc cả đến bốn mươi sáu. Em cảm thấy tiện nghi như vậy không dễ có, nghĩ muốn mượn anh Uy một chút tiền, đi mua lấy một đôi để dành"

Để dành đến lúc kết hôn dùng vẫn được.

Tới lúc đó, thực sự là có thể diện.

Hắn nói: “Mọi người có muốn không? Cùng đi xem thử coi sao.

“Có phải là lừa đảo không? Có hơn bốn mươi đồng? Làm gì có chuyện giá rẻ thế?"

“Đồng hồ hơn bốn mươi đồng á, thiệt hay giả đấy?"

Người thu phí: “Đương nhiên là thật, tôi đã xem qua rồi, cô ta dám lấy đồ giả lừa gạt người ngoài thì thôi, chẳng lẽ còn dám lừa gạt chúng ta sao? Chúng ta có thể tống cổ cô ta ra ngoài luôn ấy chứ?"

Hắn vừa nói xong, mọi người đều gật đầu, thật đúng là có đạo lý như vậy. Anh Uy đang ngồi uống rượu đột nhiên nói: “Cô ta bán bốn mươi sáu đồng thật ư?"

Người thu phí gật đầu, anh Uy bỏ bình rượu trong tay xuống, nói: “Đi, đi xem một chút.

Thế là trong chốc lát, Thích Ngọc Tú còn chưa bán được cái nào đã thấy mấy người đàn ông cao to tiến tới gần cô, người xung quanh lập tức cách xa ra một khoảng.

Thích Ngọc Tú:

Anh Uy tiến lên một bước, nói: “Nhìn xem"

Thích Ngọc Tú nâng tay lên, anh Uy đã làm chợ đen này một thời gian khá dài, đôi mắt nhìn rất chuẩn, nói: “Hàng thật ư?"

Thích Ngọc Tú gật đầu. Anh Uy: “Cô qua bên này một lúc, chúng ta nói chuyện được không?"

Thích Ngọc Tú lập tức cảnh giác lên, cô lui về phía sau một bước.

Anh Uy: “Cô không cần như thế, tôi thật sự muốn mua. Thanh danh của anh Uy tôi, ở cái chợ đen này ai mà không biết, cứ hỏi là sẽ có người trả lời ngay. Nếu cô thật sự không yên tâm, tìm chỗ nào khác cũng được, tôi muốn mua nhiều một chút.

Thích Ngọc Tú do dự một chút, chỉ vào góc tường cách đó không xa.

“Thứ này của cô tổng cộng có bao nhiêu cái? Tôi đều mua hết, bao nhiêu tiền?"

Anh Uy nhìn người này tựa hồ rất sợ hãi, cân nhắc đây là tay mơ, cho nên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Thích Ngọc Tú: “Ba mươi cái, nếu mua tất, đồng giá bốn mươi, không cần mặc cả nhiều, tiền trao cháo múc."

Anh Uy nhướng mày: “Làm gì có chuyện không mặc cả?"

Thích Ngọc Tú hướng hai bên nhìn nhìn, anh Uy vừa thấy liền hiểu được, người này đang nghĩ cách thoát thân, nói: “Cũng đúng"

Anh Uy đã hoạt động chợ đen rất lâu rồi, túi tiền hắn luôn mang theo bên mình, trực tiếp cởi quần bên đường lấy túi.

Người chung quanh: “......

Thích Ngọc Tú: "

......

Mẹ nó.

Hắn lấy ra túi tiền giấu ở lưng quần, nói: “Một ngàn hai trăm, hàng của cô không có lỗi đúng không?"

Thích Ngọc Tú: “Cho mấy người các anh kiểm tra"

Hai người ngồi xổm góc tường, anh Uy dẫm lên một ngàn hai trăm của mình, Thích Ngọc Tú lấy ra đồng hồ, một đám người của anh Uy hì hục kiểm tra, cũng may ba mươi cái rất nhanh đã kiểm tra xong.

Anh Uy: “Còn nữa không?"

Thích Ngọc Tú nhìn hắn, lắc đầu, lúc này đây đã bán xong, lần sau làm sao cô dám đến đây nữa? Anh Uy: “Nhưng mà bây giờ không có vấn đề gì, lỡ hai ngày sau có thì sao?"

Thích Ngọc Tú suy nghĩ một chút, hạ giọng: “Sáu ngày, thực sự có vấn đề, tôi sẽ đem tiền trả lại cho anh"

Anh Uy vốn dĩ chỉ thử dò xét Thích Ngọc Tú một chút, nhưng không nghĩ tới người này rất thành thật, hắn gật đầu: “Vậy đi, cầm tiền cẩn thận một chút đi, từ sau hẻm vòng mấy cái vòng, đừng để cho người theo dõi.

Thích Ngọc Tú kinh ngạc nhìn người này, tựa hồ không nghĩ tới người này có lòng tốt như vậy.

Cô chần chờ một chút, thấp giọng: “Lần sau có thể tôi sẽ mang đến một đám vải bông, 1 mét 8 thừa hai mét, có muốn không?"

Anh Uy lập tức có hứng thú, vội hỏi: “Hoa văn gì?"

Thích Ngọc Tú: “Hoa mẫu đơn, hoa nhài gì đó...... Không nhất định"

1069 chữ

0.12482 sec| 2392.742 kb