Thích Ngọc Tú nói dối: “Con ở trên núi săn được một ít thú, cùng người ta đổi chút đồ. Ngày thường con nhận được trợ giúp từ chị ấy, lần này khó có khi có được thứ tốt, tự nhiên là muốn chia cho chị cả một ít"
Mọi người đều nói Thích Ngọc Tú nói chuyện trực tiếp, kỳ thật cô ấy rất khéo ăn nói, ít nhất lời này nói ra rất thoả đáng.
Bà nghe xong trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, ai cũng không nghĩ người tốt lúc sau gặp được một kẻ phản trắc, cứ như bây giờ thì mọi chuyện đều tốt đẹp.
Thích Ngọc Tú bên này từ chối lời mời ăn cơm vô cùng nhiệt tình của mẹ chồng Thích Ngọc Linh. Cô ra cửa, tìm một cái ngõ nhỏ không người, tròng bao vào mặt mình, lại mặc lên quần áo đã sớm chuẩn bị tốt, đây là bà Cổ tìm một bộ quần áo cũ của mình cho cô. Quần áo của cô đã quá rách nát rồi.
Bà Cổ rất có mắt thẩm mỹ, tìm cho cô một bộ quần áo cũ, đừng nghĩ là quần áo cũ, thật ra nó còn mới hơn quần áo của Thích Ngọc Tú nhiều.
Cô để dành nó chỉ đến khi đi bên kia buôn bán thì mới mặc vào.
Thích Ngọc Tú mặc ở bên kia, nhưng chắc chắn sẽ không mặc nó ở bên này.
Cô khoác lên người một cái áo khoác thật dày, đây là kiểu áo bông của các bác gái ngày xưa, sau đó mới đi tới chợ đen.
Cô ở chợ bên kia, mua ba mươi cái đồng hồ, kiểu đồng hồ ngày xưa được người ta giữ lại cho nên vẫn còn bao.
Tổng cộng cô đã chi mất sáu trăm đồng tiền để mua chúng.
Lúc Thích Ngọc Tú mua hàng, trong lòng cực kì khẩn trương, tim cũng đập thình thịch, vô cùng lo lắng. Đến khi trở lại quầy hàng của mình, cô cứ vuốt đi vuốt lại mấy cái đồng hồ, cảm thấy tim mình vẫn đập vô cùng nhanh, chưa có dấu hiệu giảm bớt.
Tiệm cơm nhỏ cách vách mở một bản nhạc...... Lòng đang nhảy, lòng ta đang thiêu đốt......
Lời này đúng là quá chuẩn xác.
Cô đi vào chợ đen, đây cũng không phải lần đầu tiên cô tới nơi này. Trước kia cô và chị cả đã lén lút tới đây một lần rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên cô đi một mình, người nơi này đều lén lút bày hàng quán bán hàng, hai bên chợ đều có đường thông.
Chợ đen cũng không phải tự phát hình thành, mà là có người tổ chức.
Nếu là người mua, có thể tự do đi vào. Nhưng nếu là người bán, thì phải giao tiền.
Quả nhiên, Thích Ngọc Tú mới vừa ngồi xổm xuống, đã có người lại đây duỗi tay, Thích Ngọc Tú lấy ra năm phân tiền, yên lặng giao lên.
Cho dù chỉ có năm phân tiền, nhưng cộng lại cũng không hề ít. Cũng giống như cô, nếu có người nào muốn bán đồ đổi tiền, dĩ nhiên sẽ tới nơi này. Chính là vì, tự mình làm chủ, không cần chia cho ai, lại có thể tự do mua bán, cho nên họ tình nguyện trả năm phân tiền cho người tổ chức.
Năm phân tiền mua lấy an toàn.
Nơi này đều có sắp xếp người mật báo, nếu có dân binh tới bắt người, cũng có thể thông báo trước cho mọi người đi trốn.
Tóm lại, trước giờ chưa có ai bị bắt, nếu có người bị bắt, vậy sẽ không thể có năm phân tiền mỗi người như vậy. Cho nên những ai muốn ra đây bán hàng thì sẽ không tiếc năm phân tiền cho họ.
Người nhận tiền của Thích Ngọc Tú cũng không vội đi, hắn đứng ở một bên nhìn xem cô bán cái gì. Thích Ngọc Tú ngay trước mặt hắn, móc ra hai cái đồng hồ, mỗi tay đeo một cái, duỗi tay ra bên ngoài.
Loại hàng này không cần bày bán, chỉ cần cô làm như vậy, người ta đi qua sẽ hiểu là cô muốn bán đồng hồ.
“Ui, là đồng hồ à, loại đồ vật này ở chỗ này không có nhiều người bán. Cô bán cái này bao nhiêu tiền?"
Thích Ngọc Tú giơ ra một cái bàn tay.
“Ây cha, năm mươi sao?"
Người thu tiền giật mình, phải biết rằng, hiện tại một cái đồng hồ của Cung Tiêu Xã không có ít hơn một trăm đồng. Nếu như là loại cao cấp như hoa mai gì đó còn tới hai trăm đồng. Cô lại bán một cái năm mươi đồng, đúng là ngoài sức tưởng tượng của hắn.
“Thiệt hay giả vậy?"
Thích Ngọc Tú gật gật đầu, cố ý đè thấp giọng nói: “Đừng thấy rẻ mà nghi ngờ, là đồ tốt đấy!” Hắn nghe vậy thì nghĩ thầm: Cho dù đây có là đồ dởm thì cái giá như này cũng khá hợp lí rồi.
“Cô giơ tay tôi nhìn xem Thích Ngọc Tú đem hai tay đều nâng lên, tuy rằng lần đầu tiên làm buôn bán, nhưng là Thích Ngọc Tú rốt cuộc cũng là người đã làm “Sinh ý”, kinh nghiệm so với người bình thường hơn nhiều lắm, như bây giờ cô ấy để hai cái đồng hồ trên tay không phải cùng một loại.
Một cái dành cho nam, một cái dành cho nữ.
Chàng trai thu tiền vừa rồi còn rất kiêu ngạo, bây giờ tiến tới gần sờ vào đồng hồ, lại tinh tế xem xét vài lần, thầm nghĩ loại đồng hồ này xác thật hắn chưa từng thấy qua.
Có điều, cho dù chưa thấy qua thì sao chứ, với giá năm mươi đồng tiền một cái đồng hồ, cũng là một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
Phải biết giá một chiếc đồng hồ kiểu này ở Cung Tiêu Xã rẻ nhất cũng phải một trăm ba mươi tám đồng lận!
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Thích Ngọc Tú nói: “Cô bán rẻ cho tôi một chút, tôi mua một cái.
Thích Ngọc Tú tận lực ít nói để tránh bị lộ giọng, chỉ nói một chữ: “Bốn mươi tám.
Thanh niên thu phí vóc người nhỏ vừa thấy mặc cả có hi vọng, lập tức nói: “Lại thêm một chút nữa."
1105 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo