Cho dù nhà Thích Ngọc Tú nghèo đói không có gì ăn, thì những chỗ như vậy cũng phải mang đi biểu.
Mà hiện tại càng không cần phải nói.
Thích Ngọc Tú cân bắp xong xuôi, lúc này mới ra cửa, cảm ơn mỗi nhà một cân hạt bắp, lễ này cũng đủ rồi.
Trước hết cô tới nhà Đại Sơn, cũng biếu nhà này nhiều hơn người khác một chút. Thích Ngọc Tú vô cùng trịnh trọng cảm ơn hai vợ chồng Đại Sơn.
Vợ Đại Sơn cũng không được lòng mẹ chồng, cô ấy hiểu rất rõ hoàn cảnh khó xử của Thích Ngọc Tú. Cô ấy vỗ bả vai Thích Ngọc Tú, nói: “Em hiểu chị mà Thích Ngọc Tú: “Sang năm chị đang tính toán cho hai đứa trẻ đi học.
Vợ Đại Sơn: “? ??"
Thích Ngọc Tú: “Anh cả, chị cả chị đều nói qua, trẻ con không thể không đọc sách. Bọn họ đều nguyện ý cho chị chi phí học hành của mấy đứa nhỏ. Kỳ thật chị thật sự không có mặt mũi nào mà lấy tiền này. Cho dù nói sao đi nữa thì bọn họ cũng có gia đình của mình. Nhưng hiện tại chị đã nhìn ra, con cái của chị phải đi học. Dù khó dù khổ, chị đều chịu được, chỉ cần chúng có thể được đi học, chỉ cần chúng có nhiều hơn một chút cơ hội đổi đời so với người khác, chị đã mãn nguyện lắm rồi. Bằng không nhà họ Điền vẫn cho rằng chị cần dựa vào nhà bọn họ mới có thể ngẩng cao đầu mà sống. Chị nhất định phải đưa bọn nhỏ đi học, cho dù thật sự không cáng đáng nổi, cho dù phải mặt dày xin anh cả, chị cả hỗ trợ, chị cũng phải kiếm cơ hội cho chúng nó được học hành. Người khác nhớ thương tiền của chị muốn dùng để đọc sách, chi bằng để dành số tiền đó cho trẻ con nhà mình được đọc sách còn hơn"
Lúc này nói tới chuyện cho bọn trẻ đi học, thực sự là cơ hội tuyệt hảo.
Thời cơ cũng rất tuyệt hảo.
Vợ Đại Sơn: “Như vậy cũng phải.....
Cho dù cô ấy cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mắt thấy Thích Ngọc Tú vô cùng giận dữ, cô ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Đổi lại là cô ấy, nếu mẹ chồng của cô ấy mà lấy tiền riêng của nhà cô, cho con trai của nhà em chồng đi học, cô ấy cũng muốn nổ tung chảo chứ không để yên được.
Đừng nghĩ bắt nạt người khác dễ dàng như vậy.
Đại Sơn thấy hai người phụ nữ đang nhắc tới nhà chồng, cả hai đều lộ ra bộ dáng vô cùng hung dữ, vội vàng hỏi: “Chị dâu Điền, bao giờ nhà chị sửa nhà?"
Thích Ngọc Tú nghĩ đến kế hoạch của ngày hôm nay, nhanh nhẹn nói: “Không biết có thể haykhông phiền toái hai người...... Chị cũng không để hai người giúp không công được, người khác tính sao thì nhà hai người cũng vậy.
Trong thôn giống nhau đều là hỗ trợ cho nhau, một nữ đồng chí như Thích Ngọc Tú không giúp được người khác, tự nhiên phải cho họ chút lương thực.
Đại Sơn: “Không cần đâu, chỉ một chút việc nhỏ như vậy......"
Vợ Đại Sơn nhanh nhẹn nói: “Anh gọi mấy người bạn qua hỗ trợ dọn dẹp một chút, buổi chiều bắt tay vào làm đi, lương thực thì không cần.
Thích Ngọc Tú: “Mọi người xứng đáng được nhận mà"
Vợ Đại Sơn cùng cô đưa qua đẩy lại một lúc, nói: “Lương thực thì không cần. Nếu chị vẫn cứ băn khoăn, lần sau ở Cung Tiêu Xã có chút nguyên liệu tốt nào thì chị giúp em hỏi một cái, việc này em không rành......"
Thích Ngọc Tú suy nghĩ một chút, liền nói được.
Thích Ngọc Tú bên này thương lượng xong, trong lòng cũng khoan khoái không ít.
Tóm lại, hôm nay thực sự là một ngày sóng gió.
Không riêng gì bởi vì chuyện của mấy đứa trẻ, cũng bởi vì buổi sáng hôm nay cô đi chợ đen. Thích Ngọc Tú trước nay không nghĩ tới mình lại dám to gan như vậy, nhưng quả nhiên mọi chuyện không như cô nghĩ, đến lúc cần làm vẫn phải làm.
Sáng sớm hôm nay, đầu tiên cô đi tới trạm thu mua, đem sọt 200 cái trứng gà đổi thành bảy đồng tiền, tiếp theo đi bưu cục, gửi cho anh cả hai đôi vớ màu hồng thẫm còn có một khối vải. Chỗ vải này là cô cắt ra một mặt vỏ chăn hình hoa mẫu đơn có kích thước 1m8 x 2m.
Thực sự ra Thích Ngọc Tú rất ít khi gửi đồ cho anh cả của cô.
Cũng tại nơi này của cô chỉ có một chút thổ sản vùng núi, nhưng mà gửi qua bưu điện phí dụng lại không thấp.
Thích Ngọc Tú không phải một người có tiền, lần này cô gửi qua bưu điện chính là nguyên liệu, chỗ hàng đó cũng không nặng.
Hơn nữa, đồ vật cũng khá có giá trị.
Cô luôn nhận được đồ anh cả gửi, có đôi khi còn nhận cả tiền. Thực sự ra trong lòng Thích Ngọc Tú vẫn luôn lo lắng, anh cả cô quan tâm cô, cô cũng hiểu, nhưng nhà anh cả vẫn còn chị dâu. Cho nên chẳng mấy khi Thích Ngọc Tú có được thứ tốt, cô đã nghĩ ngay đến chuyện gửi tặng cho anh cả của mình.
Dù sao, loại chuyện này cũng không thường có.
Sau khi cô gửi đồ vật đi, lúc này mới tới nhà chị cả, trừ bỏ một khối vải y như gửi cho anh cả, chính là một cái chăn khác, cô còn mang thêm bốn đôi tất nữa.
Thích Ngọc Linh không ở nhà, Thích Ngọc Tú cũng không cần tìm chị ấy gấp, cô đem đồ vật giao cho mẹ chồng chị cả, dọa bà ấy nhảy dựng lên.
1101 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo