Vốn dĩ vợ Điền Nhị cũng biết được tính toán của cha mẹ chồng, trong lòng là vạn phần tán thành, nhưng mà, cô ta xảo quyệt một chút, những lời thương thuyết này không dễ nghe, chuyện cũng không dễ dàng trôi qua như vậy, cho nên cô ta đang muốn trốn về nhà mẹ đẻ một thời gian rồi tính tiếp.
Vốn dĩ cho rằng giữa trưa trở về nhà mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi, nhưng không nghĩ tới, sự tình vượt quá tưởng tượng của cô ta.
Đừng nhìn vợ Điền Nhị thường xuyên không nói lý, nhưng cô ta chính là một người khôn khéo. Tuy rằng nghe nói chồng mình bị tố cáo. Nhưng cô ta không thèm chạy tới Sở y tế xem xét tình hình, mà trốn ở nhà, giả bộ mình không biết chuyện gì hết.
Cô ta đã được nếm thủ đoạn của người đàn bà đanh đá Thích Ngọc Tú kia. Thích Ngọc Tú yêu thương nhất là ba đứa nhỏ nhà cô ta, gặp chuyện lần này chắc chắn sẽ nổi bão.
Vợ Điền Nhị khẳng định sẽ không xông lên làm chỗ dựa cho chồng cô ta, cô ta đi ra nhỡ bị đánh chung thì phải làm sao?
Cô ta đang tránh ở trong nhà, không nghĩ tới lại nghe được vợ Điền Tam nói bậy. Cô ta đánh không lại người đàn bà đanh đá Thích Ngọc Tú kia, chẳng lẽ còn đánh không lại thứ này sao? Thế là vợ Điền Nhị trực tiếp xông ra ngoài, hai người lao vào giằng xé nhau...... Trong lúc bọn họ ở bên này đánh nhau, thì Thích Ngọc Tú đã mang ba đứa trẻ về nhà. Chuyện xảy ra lần này với nhà họ Điền, cô không nghĩ bỏ qua dễ dàng như thế. Bọn họ không tới trước mặt cô, cô có thể cho bọn hắn một chút thể diện. Nhưng bọn họ dám lại đây làm cho cả nhà cô không thoải mái, thế thì đừng trách cô.
Kỳ thật Thích Ngọc Tú cũng không phải người phụ nữ không nói chuyện tình cảm như vậy, bằng không, lúc Điền Đại vừa mới mất, mấy người bên kia buộc trả lại sính lễ, cô cũng sẽ không cầm tiền. Cô chỉ nghĩ bọn họ dù gì cũng là cha mẹ của chồng cô.
Tuy rằng chồng cô đi rồi, nhưng cô không muốn để cho hắn ở dưới suối vàng không được yên ổn.
Hơn nữa, làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.
Rất nhanh, gánh nặng sinh hoạt đã khiến cho Thích Ngọc Tú hiểu ra, cứ mang lòng hiếu thắng là vô dụng.
Con người thông qua quá trình sinh hoạt sẽ chậm rãi kiên cường hơn.
Không cần bất luận kẻ nào mở đường, tự mình cũng có thể chậm rãi kiên cường lên.
“Còn đau lắm không con?"
Tiểu Bảo Sơn vội vàng lắc đầu, nói: “Con không sao"
Chỉ hơi đau một chút, một chút mà thôi!
Cậu nói: “Mẹ, con có thể xuống dưới tự đi được."
Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Mẹ ôm mấy đứa"
Thích Ngọc Tú ôm con của cô trở về nhà, sọt của cô bị người ta vứt ở ngoài cửa. Nhưng mà trong sọt vốn dĩ không có cái gì hết. Tại vì trong đó có bộ quần áo không thể cho người khác biết, cho nên cô đã để nó ở sơn động bên kia rồi. Vì vậy cũng không cần lo lắng cái gì. Dọc theo đường đi, Thích Ngọc Tú đã biết rốt cuộc là tình huống như thế nào, vì cái gì xảy ra chuyện đó cũng đã hiểu được. Cô thật đúng là không nghĩ tới. Biết tin anh cả của cô gửi lại đây 30 đồng tiền, nhà họ Điền đã cả ngày nhớ nhung. Thật đúng là người không biết xấu hổ thì sẽ vô địch mặt dày.
Thích Ngọc Tú mở ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một túi bánh mì hình chữ nhật, đây là lần đầu tiên gặp mặt, Khương Việt cho bọn họ.
Nhà cô đã ăn một ít, chỉ còn lại một cái này. Thích Ngọc Tú mở ra bánh mì, chia làm ba phần, nói: “Mấy đứa ăn chút bánh mì lót dạ đi, mẹ ra ngoài một chuyến, trở về mẹ sẽ nấu cơm” Tiểu Bảo Châu kéo lấy vạt áo mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con nhường anh và em trai ăn.
Cô bé ngập ngừng khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Mỗi lần đều là con gây chuyện. Tại vì con kêu thật to cho nên chú hai mới muốn đánh con.
Thích Ngọc Tú nhìn khuôn mặt nhỏ thấp thỏm của con gái.
Cô móc ra khăn tay lau mặt cho con bé, nghiêm túc nói: “Không trách con. Cho dù con không kêu to, chú hai con cũng sẽ đi lên đoạt giày của Bảo Sơn. Bọn họ tới chính là vì chiếm lợi, mặc kệ con nói cái gì, bọn họ cũng sẽ ra tay. Cho nên mẹ không cảm thấy Bảo Châu làm sai, ngược lại, mẹ cảm thấy Bảo Châu nói trắng ra như vậy là tốt. Dây dưa với loại người như bọn họ cũng giống như nước mũi vậy, cọ ở trên người không được, ném đi cũng không xong. Nhưng ít nhất cũng phải cho bọn họ biết, chúng ta không cho bọn họ mặt mũi. Ngay cả mấy đứa nhỏ như các con cũng không phải bọn họ muốn làm gì thì làm.
Tiểu Bảo Châu vâng một tiếng thật dài.
Thích Ngọc Tú nói: “Mẹ mang bắp đi cảm ơn mấy người vừa nãy đã giúp đỡ các con.
Ba đứa trẻ: “Sao lại vậy ạ?"
Thích Ngọc Tú lời nói thấm thía: “Mẹ là cố ý làm như vậy. Như thế về sau gặp được chuyện này, người khác mới có thể nhiệt tình giúp các con"
Tiểu Bảo Sơn cho dù có thể đánh, cũng là một đứa trẻ, khẳng định là đánh không lại người lớn như Điền Nhị.
Thời gian càng dài, càng dễ dàng có hại, cho nên mấy người chạy tới giúp đỡ, Thích Ngọc Tú đều chủ động đi cám ơn bọn họ.
1043 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo