Đại đội trưởng nhìn về phía ông cụ Điền, nói: “Lão điền, chuyện này tôi phải xử theo phép công, bằng không về sau mỗi người đều cho rằng có thể tuỳ tiện làm loạn. Cái chức đại đội trưởng này của tôi còn có tác dụng nữa hay không?"

Trước mặt rất nhiều người cùng lại đây xem náo nhiệt, đại đội trưởng đơn giản nói thẳng: “Nếu là hai người lớn đánh nhau, thì tôi mặc kệ, mấy người ai có thể đánh cho người kia phục, chính là năng lực của các người. Nhưng bắt nạt trẻ nhỏ là nhất quyết không được! Bằng không về sau người lớn không ở nhà, người khác đều có thể tới nhà hắn bắt nạt trẻ con hay sao? Tra khảo không ra tiền thì lại đi đánh đứa nhỏ? Cứ như vậy, sau này mọi người ra đồng làm việc, ai có thể yên tâm để trẻ con ở nhà nữa?"

Đại đội trưởng nói vừa chân thành lại vừa có lý.

Mọi người đều gật đầu, tán thành đại đội trưởng làm việc rất có quy củ, rất chuẩn mực.

Thật vậy, người lớn làm loạn như thế nào cũng đều là việc nhỏ, nhưng không thể bắt nạt trẻ con được.

Đối với những lời đồn đại về Tiểu Bảo Sơn, người trong thôn phản ứng không gay gắt như người nhà họ Điền.

Cho dù Điền Bảo Sơn thực sự là một ngôi sao chổi, thì cũng chẳng có chút liên quan gì đến bọn họ? Đây chỉ là một cái thôn nhỏ mà thôi, cho nên tất cả mọi người đều không cảm thấy một chút không hợp lý nào ở đây.

Nhưng đại đội trưởng nói đúng, nếu người lớn không ở nhà là có thể tới cửa bắt nạt trẻ nhỏ, đoạt đồ vật không được là đánh người, hành động này thật sự quá ác liệt. Chuyện như thế không thể tiếp tục xảy ra được!

Ông cụ Điền giảo hoạt hơn bà cụ Điền nhiều, ông ta cũng nhìn ra. Chuyện lần này nhà mình không thể dễ dàng vượt qua như vậy được, lập tức nói: “Thằng ba, con về nhà lấy mười cân khoai lang bồi thường cho chị dâu cả của con nhanh"

Điền Tam vâng một tiếng, mặc dù hắn vô cùng không muốn, nhưng cha hắn đã lên tiếng, hắn tự nhiên là không dám không nghe.

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng lại, đại đội trưởng chỉ nói mười cân lương thực, chưa nói lương thực gì. Nhà họ Điền làm như vậy là muốn bồi thường khoai lang không đáng tiền nhất. Nếu như kì kèo bớt một thêm hai vài lần nữa, chưa biết chừng có thể sẽ phải bồi thường cả bắp. Ông cụ Điền quả thật không phải đèn cạn dầu.

Mọi người vừa nghe đã hiểu tâm tư nhỏ mọn của ông cụ Điền, nhưng mà hai vợ chồng Điền Tam thì không hiểu.

Hai vợ chồng bọn họ cùng nhau đi về nhà, vợ Điền Tam trưng ra khuôn mặt khổ sở, nói: “Anh hai gây quá nhiều phiền toái cho người trong nhà. Anh nhìn xem, đang yên đang lành lại nảy ra chủ ý đi đòi tiền nhà chị dâu. Đòi được thì hai chúng ta chả có một xu nào, đằng này không đòi được, số lương thực phải bồi thường lại có phần của chúng ta. Đã khó khăn lại càng thêm khó khăn” Điền Tam nghe vậy vẫn kín miệng như hũ nút, không phát ra một tiếng nào.

Vợ Điền Tam lại nói: “Em nói cho mà nghe. Xem bệnh là tiền, lương thực cũng là tiền, nhà chị dâu bọn họ phen này lời to"

Điền Tam kêu lên một tiếng, cuối cùng đã mở miệng: “Bảo Nhạc cũng là cháu trai của nhà này.

Nhưng mà Bảo Sơn?

Bọn họ không nhận.

Ai lây dính đến hắn đều gặp xui xẻo, ngay cả anh cả hắn cũng mất mạng rồi.

Lại nói, lần này, anh hai dính đến hắn cũng chẳng có quả ngon mà ăn.

Thằng nhóc đó chính là một ngôi sao chổi, bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy rồi, còn không đủ để chứng minh hay sao?

“Anh xem, chưa biết chừng cha mẹ cho mấy người bọn họ lương thực, trong lòng còn nguyện ý"

Điền Tam liền nói tiếp: “Rốt cuộc Bảo Nhạc cũng là con cháu nhà họ Điền, cho nhà bọn họ, thằng bé cũng được ăn lương thực.

May mắn lời này của hắn không bị hai cụ già nhà họ Điền nghe thấy, nếu không chắc chắn bị cái óc heo này làm cho tức đến mức ngất xỉu.

Bọn họ không phải có suy nghĩ đó, không hề có, bọn họ không chỉ bực bội thôi đâu!

Mà là bọn họ phẫn nộ gấp ba lần.

Nhưng mà vợ Điền Tam lại tin lời chồng cô ta nói, cô ta uất ức khóc rống lên, nói: “Cả nhà đùm bọc lẫn nhau, bắt nạt vợ chồng nhà chúng ta. Chúng ta cũng chăm chỉ làm ăn, lo lắng cho cái gia đình này, nhưng lại bị coi không ra gì, kém hơn vợ chồng nhà anh hai đã đành, lại còn kém hơn cả nhà anh cả? Cha mẹ cũng quá bất công” Điền Tam nghẹn ngào nói: “Tại vì nhà chúng ta không có con trai nối dõi.

Vợ Điền Tam khóc càng ủy khuất: “Tôi hiểu được chính mình chưa sinh đứa con trai cho nhà họ Điền, đều là tôi sai, nhưng tôi cũng muốn có con trai mà. Này ông trời, không khỏi quá không công bằng. Chị dâu hai là một con quỷ cái khắc nghiệt, chị dâu cả là người đàn bà đanh đá, hai người ấy hơn tôi ở chỗ nào, tại sao bọn họ lại có thể sinh con trai chứ..."

“Cô con mẹ nó nói ai là quỷ cái?"

Vợ Điền Nhị đang ở ngoài cửa viện, vội vàng xông về phía vợ Điền Tam gào ầm ĩ lên: “Cô mới mắng ai là con quỷ cái khắc nghiệt, cô chỉ là con gà mái không biết đẻ trứng, nghĩ mình hơn được ai chứ!"

1058 chữ

0.09717 sec| 2404.328 kb