Không ngờ bẵng đi một thời gian, Tiểu Bảo Nhạc vốn ốm yếu nay đã trở nên khoẻ mạnh hơn, vừa rồi ông kiểm tra sơ bộ từ trên xuống dưới, bé con thế mà vẫn ổn lắm.
Ông tiếp tục nói: “Thân thể Tiểu Bảo Nhạc không tồi, chuyển biến rất tốt.
Thích Ngọc Tú: "
Trước kia cô vẫn tìm đủ mọi cách không cho bé con ra khỏi nhà, bé con ngược lại ngày càng yếu ót.
Mấy ngày nay hơn phân nửa thời gian đều lang thang bên ngoài, bé con thế mà.... Chuyện này thật sự quá khó tin rồi.
Bác sĩ Lý bổ sung thêm: “Có điều đứa nhỏ ban ngày bị kinh hách, buổi tối không chừng lại nảy sinh nhiều vấn đề, cần phải quan sát chú ý thằng bé nhiều hơn"
Thích Ngọc Tú thận trọng gật đầu: “Được rồi.
Cần ra tay thì sẽ ra tay!
Câu này không phải nói về người khác, mà chính là nói về Thích Ngọc Tú.
Trên thực tế chúng ta đã biết, Thích Ngọc Tú không thích ra tay. Nhưng mọi chuyện gần đây cứ dồn nén cả vào cô.
Khiến cho Thích Ngọc Tú không thể nhịn nổi nữa, cô phải ra tay gấp ba lần.
Nếu là ở xã hội hiện đại, Thích Ngọc Tú đánh người như vậy, không chừng đã kéo nhau đến đồn công an và cãi cọ một đoạn thời gian rồi. Nhưng ở thời đại này, chưa có cách nói ấy, đặc biệt là người bị đánh lại đuối lý. Cứ như vậy bỏ qua một bước trình báo công an, mà ngay lập tức đi đến giai đoạn ai về nhà nấy tự xử lý.
Người nhà họ Điền đau nẫu ruột nẫu gan, nhưng vẫn phải đưa tiền trả cho ba đứa trẻ đi khám bệnh.
Thích Ngọc Tú còn chưa đi ra tới cửa Sở y tế. Nhưng bác sĩ Lý đã nghe được một chút lời đồn đại về việc này, từ đó có thể thấy được sự lan truyền nhanh khủng khiếp của những tin đồn.
Hắn giữ nguyên ý định của mình, đó chính là đứng về phía mấy mẹ con nhà Thích Ngọc Tú, ngay lập tức thể hiện bằng hành động, hắn đơn giản kê thêm cho Tiểu Bảo Sơn một cái khăn lau mặt cao cấp cực kì mát lạnh.
Còn thêm vào chín túi trà ổn định tinh thần nữa.
Một túi đủ cho một người uống được ba ngày, đâu cần thiết cho tận chín túi như thế?
Vốn dĩ hắn cho rằng nhà bọn họ phải tiêu tiền, hắn sẽ không kê nhiều như này đâu, kiểu gì hắn cũng vì gia đình khó khăn này mà suy nghĩ một chút.
Nhưng bây giờ không phải, vậy thì hắn còn khách khí cái gì nữa chứ?
Bà cụ Điền đau lòng muốn ngất xỉu, lẩm bẩm mãi: “Xem bệnh gì mà hết tận hơn một khối tiền?"
Bác sĩ Lý: “Con nhà bà đánh con cái nhà người ta rụng hết cả răng, mặt cũng bị đánh cho sưng lên thành đầu heo. Đấy là chưa kể đến tinh thần của đứa nhỏ chịu qua kinh hãi. Chỉ mất có hơn một khối tiền là tôi đã nể tình quan hệ của chúng ta rồi đấy"
Bác sĩ Lý ngay cả ngẩng đầu lên cũng không thèm làm, nói: “Nếu dám ra tay thì phải biết xem bệnh cũng phải mất tiền. May mà bọn họ tới chỗ tôi đấy, nếu mà đi lên Sở y tế trên công xã, lại phải mất thêm phí đăng ký khám chữa bệnh, tổng cộng tiền phải chi sẽ mất thêm mấy mao tiền nữa đó. Nói xong bác sĩ Lý nhận lấy hai khối tiền từ tay bà ta, đưa lại ba mao tiền.
Bà cụ Điền xót xa tưởng như bốc khói cả gan phổi, đang muốn mở miệng chửi mắng Thích Ngọc Tú, lại nghĩ đến đại đội trưởng vẫn còn ở đây.
Đúng vậy, đại đội trưởng còn ở đây, cho nên bà ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bà ta không phải là sợ Thích Ngọc Tú, mà là lo lắng đến đại đội trưởng.
Chẳng qua, đột nhiên phải mất tới một khối bảy mao tiền khám bệnh cho thằng nhóc kia, thật sự quá đau lòng rồi!
“Lại khám bệnh cho con của tôi đi?"
Con trai của bà ta bị Thích Ngọc Tú đánh, cũng không thể không xem.
Bác sĩ Lý: “Được"
Chung quy lại, Điền Đại và Tiểu Bảo Sơn đều có cùng một bệnh trạng, đó là sưng mặt và bị kinh sợ.
“Vấn đề không lớn, người không có việc gì, có cần kê thuốc hay không?"
Nếu chỉ nhìn qua một cái, hắn không cần lấy tiền, nhưng nếu kê thuốc dĩ nhiên là phải cần tiền. Bà cụ Điền lập tức do dự không nói năng gì hết, Điền Nhị khóc ầm ĩ lên, hắn kêu: “Mẹ, cho dù mẹ không cho người ta kê dược cao mát lạnh cho con, thì cũng phải cho con một chút trà định thần chứ! Con bị người ta doạ đến suýt chết ngất đi đây này"
Một người lớn mà hèn nhát như vậy, đại đội trưởng nhìn thôi cũng thấy chướng mắt.
Cũng chỉ có loại đàn ông như thế mới đi bắt nạt một đứa trẻ con.
Bà cụ Điền yêu thương nhất chính là con thứ hai, đứa con lớn từ nhỏ đã được cha mẹ chồng của bà nuôi dưỡng bên người, con trai út thì không có con nối dõi.
Chỉ có con thứ hai, vô cùng hiếu thuận với bà, nghe lời bà nói, lại có thể sinh con trai nối dõi tông đường.
Bà cụ Điền cắn răng nói: “Kê, sẽ kê cho con!"
Bà ấy dù keo kiệt nhưng lại dám tiêu tiền vì đứa con thứ hai này.
Đại đội trưởng: “Tiền thuốc men là tiền thuốc men, đừng quên mười cân lương thực.
1056 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo