Sau khi Thích Ngọc Tú đánh cho Điền Nhị ngã ngửa, cô tự mình tỉ mỉ kiểm tra Tiểu Bảo Sơn, Tiểu Bảo Châu nhanh nhẹn nói: “Đến sở y tế đi mẹ.
Thích Ngọc Tú gật đầu, cô nói: “Đại đội trưởng, cảm ơn ông đã bênh vực lẽ phải, có gì ngày mai lại nói, tôi phải đưa ba đứa nhỏ đến sở y tế kiểm tra. Ông làm chứng cho chúng tôi, hắn ta rốt cuộc đã đánh Bảo Sơn ra nông nỗi nào.
Đại đội trưởng vẫn chưa nguôi cơn giận: “Nhà họ Điền, tiền xem bệnh của họ các người tự xem mà chi trả đi"
Bà Điền bộc phát, lớn giọng khóc nháo: “Cô ta cũng đánh con trai tôi còn gì, ông xem con tôi bị đánh thành bộ dạng thê thảm như thế nào đây, con tôi cũng phải đến xem bệnh...
“Con trai bà là một người đàn ông trưởng thành, đến đây bắt nạt bọn nhỏ, hiện tại còn có mặt mũi đòi bồi thường ư?"
Đại đội trưởng sâu sắc cảm thấy, đầu óc của người nhà họ Điền thật sự có vấn đề rồi. Thích Ngọc Tú ở một bên không nói gì, cô trực tiếp vén cao tay áo, đi đến bên người Điền Nhị.
Hai vợ chồng già nhà họ Điền trong lòng cả kinh, bà Điền lần nữa gào rống: “Đừng động thủ, ngàn vạn lần đừng động thủ, tiền đây, tiền đây... Chúng tôi trả là được chứ gì.
Bà nhào tới ôm ấy con trai, khóc lóc nói: “Con trai của tôi.
Lần này nhà bọn họ thật sự mất cả chì lẫn chài mà, vừa mất tiền của mà thể diện cả nhà cũng đi tong.
Việc đã đến nước này, lời dư thừa gì cũng không cần phải nói nữa, Thích Ngọc Tú đã dẫn theo đám nhỏ hướng phía dưới chân núi mà đi, một mình cô ôm theo ba đứa nhỏ, ôm Bảo Sơn Bảo Châu, saulưng còn cõng theo Tiểu Bảo Nhạc. Thế mà tư thế đi đường mười phần vững chắc, từng bước chân đều cực kì ổn trọng.
Đại Sơn hâm mộ nhìn bóng dáng Thích Ngọc Tú, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải sức lực cô ấy mỗi ngày đều lớn hơn một chút chứ Bảo Sơn cùng Bảo Châu rất gầy, nhưng cả hai đứa cộng lại ôm cũng không dễ dàng.
Ba đứa nhỏ, cô cứ thế mà ôm đến mười phần nhẹ nhàng, bước chân thong thả.
Thích Ngọc Tú cùng người trong sở y tế rất quen thuộc, cô vừa vào cửa, bác sĩ Lý đã chú ý tới bộ dáng của Tiểu Bảo Sơn, lập tức chạy nhanh tới hỏi: “Thằng bé làm sao vậy? Sao lại thành ra bộ dạng này rồi?"
Thích Ngọc Tú: “Vô tình gặp trúng chó điên, bác sĩ, ông nhanh giúp tôi nhìn xem thằng bé có bị thương nặng ở đâu không?"
Tiểu Bảo Sơn nhấp miệng nhỏ, bất động ngồi trên ghế.
“Mặt đều sưng lên cả rồi, trên mặt sao lại có máu thế này... Chảy máu mũi, con há miệng cho bác nhìn xem thử"
Tiểu Bảo Sơn vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy.
Tiểu Bảo Châu lo lắng nhìn anh trai, nhẹ nhàng xoa bóp tay nhóc, nhỏ giọng trấn an anh trai: “Anh, anh không cần sợ, Bảo Châu ở đây, anh trước tiên nghe theo lời bác sĩ đi"
Tiểu Bảo Sơn nhăn chặt mày, nhóc nhìn khuôn mặt lo lắng của em gái, lại nhìn đến Tiểu Bảo Nhạc đã được thả xuống từ lúc nào, hiện tại đang ôm cứng chân anh trai mình, nhóc rốt cuộc thuận theo há miệng, nhỏ giọng nói: “Con...
Đầy cả khoang miệng, chả trách mùi máu tươi rất nồng.
Nhóc nhỏ giọng thút thít: “Con, con, rớt...
Hốc mắt nhóc phút chốc đỏ ửng, về sau nhóc cũng không còn răng nữa rồi.
Bác sĩ xem xét từng ngóc ngách trong khoang miệng, nói: “Răng..."
Còn chưa hỏi hết câu, liền nhìn thấy răng đứa nhỏ ở ngay phía trên đầu lưỡi.
Nhóc lo lắng không chịu được, cả người lổm nhổm không yên: “Sau này, có phải con không có răng cửa nữa đúng không?"
Bác sĩ sửng sốt, nói: “Trước tiên con phải nhổ hết răng ra.
Ông tiếp tục: “Đứa nhỏ nào cũng phải trải qua quá trình thay răng, răng mới của con sẽ sớm mọc lại thôi, không cần phải sợ"
Ông oán giận: “Ai lại có thể đánh vào mặt đứa nhỏ như thế này chứ, thật là quá đáng"
Thích Ngọc Tú: “Ông xem trên người thằng bé còn có vết thương nào không"
Ba đứa nhỏ lần lượt được kiểm tra, Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Nhạc cũng chưa chịu thương tích gì, nhưng hai đứa nhỏ khóc lóc hồi lâu, đôi mắt sưng hết cả lên.
“Trở về cần phải chườm lạnh đôi mắt một lát"
Thích Ngọc Tú gật đầu, chăm chú lắng nghe từng lời dặn dò.
Cô nhìn con trai nhỏ ngồi ngoan ngoãn một bên đung đưa chân nhỏ ngắn cũn cỡn, chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn quyết định hỏi: “Thằng bé không có vấn đề gì chứ ạ?"
Bác sĩ Lý biết Thích Ngọc Tú lo lắng, ông gật đầu: “Không có vấn đề gì, tình trạng hiện tại vẫn khá tốt"
Kỳ thật nói đến cùng, Tiểu Bảo Nhạc thật sự không có bệnh gì quá nghiêm trọng, nguyên bản đứa nhỏ ban đầu bị sinh non, bẩm sinh thể chất đã yếu hơn bình thường, hơn nữa tốc độ hấp thụ dinh dưỡng cũng theo không kịp, cho nên bệnh tật triền miên.
Gió thổi cỏ lay thôi cũng dễ dàng sinh bệnh.
1021 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo