Ba cái tát cứ thế liên tiếp hạ xuống, khuôn mặt Điền Nhị trực tiếp sưng thành đầu heo, lực đạo mạnh đến nỗi khiến hắn lảo đảo ngã lăn quay trên mặt đất.
Điền Nhị cảm thấy trước mặt hắn hiện tại có vô số sao lớn sao nhỏ, hắn sâu sắc tự nhủ, đừng nói ngăn không cho hắn kêu, hắn ta hiện tại đến khóc cũng không dám nữa là!
Một người đàn ông trưởng thành, cứ thế ngậm đắng nuốt cay, nuốt ngược nước mắt vào trong.
“Mày dám đánh con trai tao ư, mày, con đàn bà chết tiệt này...” Bà Điền giận dữ xông lên phía trước, Thích Ngọc Tú bình tĩnh “nhẹ nhàng” đẩy một cái, bà ta lập tức ngã xuống trên người Điền Nhị, vốn dĩ cả người hắn ta đang đau nhức không thôi, hiện tại lại bị đè, tức khắc đau khổ mà hét to một tiếng như thể heo bị chọc tiết.
“Mày dám đánh tao, mọi người mau tới đây mà nhìn xem, con dâu dám đánh mẹ chồng... Bà Điền tê tâm liệt phế thảm thiết kêu lên, ngay lúc bà ta hăng say ăn vạ, Thích Ngọc Tú bên cạnh dùng một tay túm bà ta lên ném qua một bên, nháy mắt xách Điền Nhị lên, lại cho hắn ta một đấm. Điền Nhị trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ầm một tiếng ngã sóng xoài trên mặt đất. Thích Ngọc Tú từ trên cao nhìn xuống bà Điền, nói: “Mẹ mẹ cái rắm, nể tình chồng tôi, tôi nhân nhượng không muốn động thủ với bà, nhưng bà làm tôi quá chướng mắt, vậy thì tôi cũng không thể khách khí với con trai bà được.
Lời này Thích Ngọc Tú nói ra có gì sai sao?
Cũng không có gì không đúng cả.
Nếu là ở trước buổi sáng hôm nay, lời này của Thích Ngọc Tú, nói ra không thể không bị người ta đàm tiếu sau lưng, cho rằng cô thân là con dâu trong nhà lại không làm tròn chữ hiếu, bất kính với mẹ chồng. Nhưng hiện tại, là ai khiến đại đội trưởng vừa nãy tức giận đến độ không chút nể nang bốc tận gốc gác nhà họ Điền chứ?
Đúng là vì vậy, nhưng thật ra một chút cũng không đột ngột, ngược lại rất nhiều người đều cảm khái Thích Ngọc Tú người này thật ra không tồi.
Người nhà họ Điền đều như vậy, một bộ dạng đổi trắng thay đen, cũng không nguyện ý nghe cô nói chuyện. Có điều bây giờ nghĩ lại, sự thật không phải đã hiển hiện trước mắt rồi sao, Điền Đại tuy rằng đã không còn, nhưng con trai Điền Đại vẫn còn mà. Không có đạo lý nào, con dâu cả của gia đình dù là ngày tết hay những dịp đặc biệt khác, lại chưa từng mang con cháu tới nhà thăm chúc. Việc này thật sự không phải đạo với người trong nhà.
Trước kia, vì chuyện này, sau lưng cô còn phải hứng chịu mọi loại chuyện đồn đãi không hay.
Hiện tại mọi chuyện xem như đã rõ, thì ra mọi chuyện chính là như thế này, quan hệ cũng đoạn tuyệt rồi, đương nhiên về sau cũng không cần tới cửa làm gì.
Người trong thôn tụ lại đây ngày càng nhiều, khẳng định về sau không chỉ có bấy nhiêu đây biết được sự thật, nhiều người rảnh rỗi lén lút bàn tán sau lưng một chút, tự nhiên sẽ có người hiểu được đại khái, có người khôn khéo, nghe một lần chẳng phải đã hiểu rõ toàn bộ rồi sao. Có điều, phải chăng nhà họ Điền thật sự nhẫn tâm như vậy, đến cả cháu trai cháu gái máu mủ ruột thịt trong nhà cũng muốn từ bỏ?
Kỳ thật cũng chưa chắc.
Nhưng sự tình hiện tại quả thật khiến người không tin không được.
Ai mà ngờ được, Tiểu Bảo Nhạc thật sự là con thú nhỏ nuốt vàng. Con cái nhà ai vừa sinh ra đã tốn hơn hai trăm khối chứ, nếu tính toàn bộ quá trình nuôi dưỡng thằng bé, chi phí tốn kém phải hơn ba trăm khối đi?
Nuôi dưỡng thằng bé lớn như vậy, đến hiện tại rốt cuộc đã tiêu tốn bao nhiêu tiền của rồi? Này cũng chỉ mới hơn hai năm, hẳn là Thích Ngọc Tú cũng không ít lần phải đến đại đội vay tiền đâu! Lại nói tiếp, nhà cổ nguyên bản không đến mức một phân tiền cũng không có, hơn nữa tiền bồi thường dư lại sáu mươi khối, anh trai chị gái cô hẳn cũng giúp đỡ nhiều ít... Đã như vậy, đứa nhỏ này thật sự đã tiêu tốn không ít tiền. Cho nên nhìn từ góc độ này, lựa chọn của nhà họ Điền bọn họ không phải là không có cơ sở.
Tóm lại, nhà bọn họ vẫn còn những đứa nhỏ khác. Hà tất gì phải ở trên người đứa bé từ nhỏ đã bệnh tật triền miền mà đập tiền?
Cho nên dù Thích Ngọc Tú thực có khả năng lao động, dù là cháu trai cháu gái đều là con cháu trong nhà, bọn họ cũng không chút ngần ngại mà đoạn tuyệt quan hệ. Không phải vì điều gì khác, bọn họ chỉ muốn tiết kiệm chút tiền.
Lời này nói ra thế mà không ngượng miệng, nếu đổi lại nhà bọn họ được lựa chọn, không chừng bọn họ cũng sẽ làm ra quyết định tàn nhẫn như nhà họ Điền thôi.
Chính là hiện tại bọn họ không cần lựa chọn, có thể thảnh thơi đứng ngoài cuộc chơi, tự cho mình quyền đánh giá, phán xét người khác, bọn họ đương nhiên sẽ tuân theo lẽ thường mà chỉ trích, mắng mỏ người nhà họ Điền quá tàn nhẫn.
978 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo