Người nhà họ Điền bị đại đội trưởng không chút lưu tình vạch trần từng chuyện một, một đám sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

“Nhà các người, công nhân lao động tuy rằng không phải quá nhiều, nhưng như thế nào cũng so với vợ Điền Đại khá hơn rất nhiều, cũng đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, còn đến cửa đòi tiền? Các người so với đám đầu trộm đuôi cướp ngoài kia có gì khác nhau không?"

Đại đội trưởng lạnh lùng quét mắt nhìn đám người trước mặt, nói: “Các người xem hắn ta đánh đứa nhỏ thành bộ dạng gì"

Đại đội trưởng ôm lấy Tiểu Bảo Sơn, nói: “Các người nhìn cho kỹ! Có người có thể nhẫn tâm bắt nạt đứa nhỏ tới độ này sao? Được, không nói Bảo Sơn, các người nhìn Bảo Châu cùng Bảo Nhạc xem.

Thân thể Bảo Nhạc như thế nào, người ngoài không rõ ràng lắm, các người cũng không biết gì sao?

Hắn ta động thủ đánh đứa nhỏ, khác nào muốn lấy mạng nó chứ!"

“Nhà họ Điền, lần này nhà các người thực sự quá sai rồi.

“Cũng không phải trong nhà các người không có tiền, sao còn có thể đến tìm cô nhi quả phụ như bọn họ mà đòi tiền?"

“Trước giờ chưa từng thấy qua, con trai không còn, liền trực tiếp mặc kệ sống chết của cháu trai cháu gái, còn đến cửa đòi lại sính lễ cưới vợ năm đó nữa. Thật là, sống đến từng tuổi này rồi, cứ ngỡ chuyện hiếm lạ gì trên đời cũng thấy qua rồi...

“Không nghĩ tới nhà họ Điền có nhiều tiền đến vậy, một trăm hai mươi khối lận a!” “Điền Đại mất cũng hai ba năm rồi, tiền có khi cũng tiêu hết rồi đi?"

“Trước cô nói gì chứ, nhà họ Điền bọn họ tiêu tiền rất hào phóng sao? Không phải tiền của Điền Đại sao, bọn họ ngại gì mà không tiêu chứ, trách không được...

“Ai mà ngờ đến việc này chứ.

Sắc mặt ông Điền đen đến không ra hình dạng, lão thật sự không ngờ tới, đại đội trưởng thế mà không chút khách khí nói ra những lời này, tuy rằng hiện tại ông ta không tức tối dậm chân mắng chửi người, nhưng lần này quả thật còn đáng sợ hơn nhiều. Lần này thì hay rồi, không phải người người nhà nhà đều biết chuyện nhà lão ư?

Tình huống này khiến cho người luôn chú trọng mặt mũi như lão không biết có nên đào hố chui xuống luôn hay không.

Mà bà Điền ở một bên vẫn điếc không sợ súng oan ức kêu: “Nhà tôi cũng không có sai, con trai tôi phí công nuôi dưỡng từ bé..."

“Ai không phí công nuôi dưỡng con mình chứ, chính là cũng không thể làm ra hành động máu lạnh vô tình như vậy được?” Thím Quế nói xong, đột nhiên cảm khái phát hiện bản thân vừa giác ngộ được một phần công lực công phu mắng chửi người của đại đội trưởng.

Đại đội trưởng xoa đầu ba đứa nhỏ, nói: “Đi thôi, đại đội trưởng đưa mấy đứa về nhà rửa mặt Ông lại nhìn về phía người nhà họ Điền, nói: “Mang mười cân lương thực đến đây làm chi phí bồi thường"

Bà Điền: “A! !!"

Bà ta hoảng hốt la to: “Mười cân? ?? Bọn họ tự xem mình là vàng sao? Sao bọn chúng xứng để nhà tôi phải bỏ ra mười cân lương thực chứ?"

Đại đội trưởng không thay đổi sắc mặt: “Đương nhiên đáng giá nhiều lương thực như vậy, tôi phải cho tất cả mọi người biết, đại đội chúng ta, không phải một tập thể không có kết cấu không có quy củ như thế này. Hiện tại ngay lập tức về nhà mang đến đây!"

“Về nhà lấy cái gì?"

Thanh âm nữ nhân vang lên, mọi người theo quán tính đặt tầm mắt về hướng phát ra tiếng nói, không ngoài dự đoán nhìn thấy Thích Ngọc Tú bộ dạng phong trần mệt mỏi trở về.

Thích Nhọc Tú liếc mắt một cái, ngay lập tức nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Tiểu Bảo Sơn lẫn trong đám đông.

Mấy đứa nhỏ không hẹn mà gặp, cùng lúc kêu lên: “Mẹ ơi!” Thích Ngọc Tú đen mặt, tức giận hỏi: “Ai đánh các con ra nông nỗi này?"

Cô nhìn về phía mọi người, Điền Nhị bay nhanh đến lẩn trốn sau lưng cha mẹ hắn, Thích Ngọc Tú không kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Là ai đánh?"

Thính giác cô không tốt lắm, giọng nói vì thế cũng lớn hơn thường ngày.

“Điền Nhị, là Điền Nhị tìm đến đây bắt nạt bọn nhỏ.

“Điền Nhị muốn tiền của nhà cô đấy!"

“Điền Nhị.."

Thích Ngọc Tú không đợi mọi người nói xong, bước nhanh tiến lại gần Điền Nhị, bà Điền vội vã dang tay che chắn trước mặt đứa con thứ hai, mạnh miệng can ngăn: “Tôi là mẹ chồng cô... A!"

Không đợi bà ta nói hết, Thích Ngọc Tú đã mạnh tay đẩy người, bà Điền lập tức bị đẩy ra, bà ta nghiêng ngả lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa đã bị quăng ngã.

Thích Ngọc Tú giờ phút này mặc kệ bà ta ở bên cạnh oai oái kêu la cứu mạng, cô hỏi cũng không cần hỏi, trực tiếp tóm lấy Điền Nhị đang run rẩy phía trước, nhắm ngay khuôn miệng rộng của hắn ta dứt khoác hạ xuống một quyền, mặt Điền Nhị nháy mắt sưng lên...

“A, mẹ, cứu mạng, cứu mạng đi. Con đàn bà đanh đá này, mày nổi khùng nổi điên cái gì hả!"

"Bang!"

Thích Ngọc Tú lần nữa dùng hết sức lực, một bạt tai cứ thế hạ xuống mặt Điền Nhị.

“Bạch bạch bạch!"

1000 chữ

0.12658 sec| 2396.688 kb