Bà Điền đang muốn xen vào, chưa kịp mở lời đã bị ánh mắt hình viên đạn của đại đội trưởng làm cho cứng họng.
Đại đội trưởng: “Bà câm miệng cho tôi, ai cũng không được phép xen vào, hiện tại chúng ta hồi tưởng lại một lát, rốt cuộc năm đó các người nói như thế nào. Năm đó nhà ông chia nhà ở, con cả nhà ông cái gì cũng không nhận được. Các người cũng đừng không biết xấu hổ mở miệng nói tới căn nhà này, căn nhà này là do ông bà ngoại để lại cho Điền Đại. Người trong thôn chúng ta đều là nhân chứng, căn nhà này không phải do các người phân cho hai vợ chồng họ. Bọn họ lâm vào tình cảnh tay không tấc sắt rời khỏi đó. Mọi việc đã như vậy, nhưng bọn họ không phải vẫn luôn cung cấp tiền dưỡng lão cùng lương thực cho hai người sao. Tôi cảm thấy, hai vợ chồng Điền Đại đối với bậc sinh thành như hai người xác thật không tồi. Về sau, bởi vì Điền Đại không tiếp tục làm việc cho công xã nữa, mới được bên trên bồi thường năm trăm đồng tiền. Tôi nói có sai gì không?
“Trời ạ!"
“Má ơi? Năm trăm sao?"
“Nhiều như vậy?"
Mọi người trước đây ít nhiều đều đã nghe qua, nhưng không ai biết thực hư câu chuyện ra sao, lúc này cả đám người thật sự bị kinh ngạc không nhỏ.
Năm trăm khối, có bao nhiêu người sống cả đời vẫn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy chứ.
Bọn họ được phân nhiều tiền như vậy sao?
Vậy thì, tại sao nhà Điền Đại mấy năm nay lại lâm vào tình cảnh túng quẫn như vậy chứ?
Mọi người hai mặt nhìn nhau mê man khó hiểu, có điều ngay lập tức xốc lại tinh thần tỉnh táo, gắt gao nhìn thẳng đại đội trưởng cùng người nhà họ Điền, bọn họ muốn thám thính triệt để loại chuyện kỳ bí này, tin tức trực tiếp tại hiện trường, ai có thể ngăn nổi tò mò đây. Đại đội trưởng tiếp tục nói: “Lúc ấy công xã bồi thường năm trăm đồng tiền an ủi, trùng hợp khi ấy vợ Điền Đại động thai buộc phải sinh non lại khó sinh, tại thời khắc cấp bách, tôi chủ trương dùng số tiền này cứu người, đây là quyết định của công xã cùng toàn thể đại đội. Lúc ấy chi phí để sinh đứa nhỏ mất chín mươi khối. Đứa nhỏ này thời điểm sinh ra đã yếu ớt, đặt ở trong nôi hơi thở mỏng manh, vợ Điền Đại không đủ sữa, đứa bé thân thể yếu nhược, phải vất vả nuôi nấng bao năm, chi phí sữa bột cùng cháo, tổng cộng hơn hai trăm ba, không sai phải không?"
Đám người nháy mắt liền nhìn về phía củ cải nhỏ thấp bé bên kia, đứa nhỏ này... Thật sự là một con thú nuốt vàng mà!
“Lúc ấy, bên trên vì muốn cứu người đã bỏ ra ba trăm hai, gửi cho lão đại nhà các người, các người một phân tiền cũng không tốn, đó là tiền công xã phá lệ bỏ ra.
Nói tới đây, đại đội trưởng càng tức giận: “Dư lại một trăm tám, lúc ấy, nhà các người đã nói thế nào? Các người nói ba trăm hai kia đã đủ cho Thích Ngọc Tú nuôi nấng đứa trẻ, cho nên tiền này là của các người. Không thể giúp đỡ nuôi dưỡng đứa nhỏ, cuối cùng cũng sẽ không tới làm phiền bọn họ. Các người cầm tiền này rồi, sau này Thích Ngọc Tú cùng mấy đứa nhỏ cùng nhà họ Điền các người không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Đứa con trai này của Điền Đại, trong mắt các người chỉ là một con ma ốm, không đáng để phí công nuôi dưỡng, các người cũng không muốn nhận Bảo Sơn cùng Bảo Nhạc. Lời này là các người nói, lẽ ra các người phải nhớ rõ hơn ai hết chứ nhỉ? Các người rõ ràng biết rõ thân thể Bảo Nhạc ốm yếu, lại nhằm ngay lúc đó nói muốn tiền, các người vốn không muốn chừa đường lui cho bọn họ. Vẫn là công xã cùng đại đội cảm thấy không có đạo lý. Lúc này mới làm chủ, tiền dư lại, liền phân cho mỗi bên một nửa. Ngay sau đó, các người còn tới tìm Thích Ngọc Tú đòi ba mươi đồng tiền xe. Nói cách khác, Thích Ngọc Tú chỉ lấy sáu mươi, các người cầm một trăm hai. Thậm chí vì không muốn gánh vác trách nhiệm lỡ như về sau Tiểu Bảo Nhạc bệnh tật, các ngươi còn viết công văn đoạn tuyệt quan hệ, công văn này hiện tại vẫn được lưu trữ tại đại đội? Các người có muốn tôi lấy ra cho xem lại không?"
Đại đội trưởng quả thật không chút lưu tình xé rách thể diện của người nhà họ Điền: “Mấy năm nay, vợ Điền Đại không nói, đại đội trưởng là tôi đương nhiên không có quyền tiếp tục lời ra tiếng vào. Nhưng các người cũng không thể ỷ lại mà đi quá giới hạn. Tuy rằng hiện tại Điền Đại không còn, nhưng đại đội vẫn còn ở đây. Bọn tôi đương nhiên không thể chấp nhận được hành vi bắt nạt cô nhi quả phụ như thế. Tiểu Bảo Nhạc vừa tròn một tuổi đã phải vào viện, chi phí tốn kém hơn hai mươi khối, Thích Ngọc Tú đã từng tới cửa yêu cầu các người trả tiền sao? Đầu xuân năm nay, Tiểu Bảo Nhạc tiếp tục nằm viện, cô ấy vội vã đến đại đội vay tiền cũng không muốn tìm đến các người, các người thật sự không biết chuyện gì xảy ra sao? Cùng là con người với nhau, các người nhìn xem anh trai em gái nhà người ta, lại nhìn lại các người xem, thật sự chưa từng có một giây một phút nào cảm thấy hổ thẹn sao?"
1000 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo