Vóc dáng của ông không cao, lại không chút ngần ngại chỉ vào mũi Điền Nhị hung ác mắng, giọng nói hùng hổ: “Cậu là tên khốn kiếp không não tâm địa xấu xa, sao lại có thể nảy sinh ý định ghê tớm như thế, ngần ấy năm, cậu gian dối trong công tác, thủ đoạn đầy mình không nói, không nghĩ tới tâm địa lại ác độc đến độ này. Cậu nói cậu một người đàn ông trưởng thành to cao, đi bắt nạt một đứa nhỏ làm gì chứ. Tôi thấy cậu không phải là người nữa, cậu ắt hẳn chính là một cái máy không có tình người chứa đầy phân"

“Máy móc gì có thể tạo ra phân chứ?"

“Trừ bỏ ị phân làm phân bón, không còn một chút tác dụng nào khác!"

Thím Quế thím Hạnh chen chúc trong đám đông vây xem: “Hay! Nói hay lắm!"

Bọn họ học được rồi!

Máy tạo phân nha!

Đây là từ ngữ mắng chửi người mới đi!

Mắng chửi người quả nhiên vẫn là sở trường của đại đội trưởng.

Điền Nhị: “Tôi...

“Đại đội trưởng! Chuyện này là sao vậy? Hiểu lầm, khẳng định chỉ là hiểu lầm thôi."

Lúc này, hai vợ chồng già nhà họ Điền cũng tới đây, bà Điền phe phẩy quạt cầm trên tay, thong thả nói: “Vợ lão đại đâu? Vợ lão đại đến nói một câu đi, thằng hai nhà tôi cũng không phải là....

“Chú Hai là người xấu, chú ấy tới giựt tiền... Trong nhà không có tiền mà!” Tiểu Bảo Nhạc oa một tiếng kêu lên, nước mắt nước mũi đều ra tới..."

“Ôi trời, đứa nhỏ này sao lại khóc lóc thảm thương như vậy?

“Còn không phải chuyện tốt người nhà họ Điền các người làm sao? Bà xem Bảo Sơn...

“Ôi trời, mẹ, mẹ xem, sao con có thể đánh đứa nhỏ được chứ?"

“Còn có thể không phải sao?"

Ông Điền liếc mắt nhìn chung quanh, đám đông ngươi một câu ta một câu, không ngừng hung ác mắng chửi Điền Nhị, ông nhạy bén nhận ra tình hình hiện tại đối với nhà họ không tốt, lập tức nhanh nhẹn nói: “Tôi nghĩ chuyện này nhất định là hiểu lầm thôi, bất quá, nếu có vấn đề gì không thỏa đáng, tôi sẽ bảo Điền Nhị nhà tôi ngay trước mặt mọi người nói lời xin lỗi, tôi..."

“Không phải hiểu lầm!” Tiểu Bảo Châu khóc khăn cả giọng, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, đáng thương hề hề rụt người sau lưng thím Quế, cô nhóc nhỏ giọng nói: “Chú Hai chính là tới đòi tiền, chú ấy nói nhà bọn con phải đưa tiền cho anh Cẩu Tử đi học...

“Này là có ý gì?"

Điền Nhị lúc này lập tức nói: “Cẩu Tử là cháu đích tôn của nhà họ Điền, là anh họ mày, chẳng lẽ sau này mày không dựa.."

Lúc này Tiểu Bảo Châu thật ra không nói sau này nhóc tự dựa vào chính mình, cô bé mềm mềm mại mại nói: “Chú nói thì nói vậy, nhưng tôi có anh trai cùng em trai, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ cho tôi thật tốt. Sao tôi có thể suốt ngày chỉ trông đợi vào người luôn muốn bắt nạt nhà chúng tôi sau này sẽ bảo vệ cho mình chứ?"

Đứa nhỏ im lặng, giống như nghiêm túc tự hỏi một hồi, lúc sau, cô nhóc lôi kéo tay anh trai, một tay khác nắm tay em trai, kiên định nói: “Vừa rồi không phải chú muốn đánh tôi sao, cũng là anh trai ra tay bảo vệ tôi đấy thôi"

Tiểu Bảo Nhạc giống như con chim nhỏ, ra sức nép vào người anh chị bé: “Cũng bảo vệ Bảo Nhạc nữa.

Điền Nhị: “Bọn mày dù thế nào cũng không phải."

“Thằng hai!” Ông Điền so với những thành viên khác trong nhà họ Điền thì khôn khéo hơn nhiều, lão biết có vài lời thật sự không thể nói, nếu thật sự nói ra lời ngu ngốc gì, không phải cả nhà bọn họ sẽ bị toàn thôn cười nhạo sao. Lão suy nghĩ thông suốt, ngẩng đầu nhìn về phía đại đội trưởng, nói: “Đại đội trưởng, kỳ thật chuyện hôm nay chi bằng"

Đại đội trưởng nhìn về phía lão huynh đệ, bọn họ trước nay có giao tình không tồi, ông cũng nhỏ hơn vài tuổi so với ông Điền, nhưng hiện tại không thể không cảm thấy chướng tai gai mắt với cách xử sự của lão. Trong thôn này, có nhà nào đối xử với con cháu trong nhà bất công như nhà bọn họ chứ, thật không còn chút tình người nào.

Hơn nữa, ở nơi nào lại xảy ra chuyện bắt nạt người yếu thế hơn trắng trợn đến độ này?

Đại đội trưởng không khách khí mở miệng: “Lão Điền, lần này nhà các người để xảy ra chuyện như hiện tại, thật quá khó coi, tôi là đại đội trưởng ở đây, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu chính là quản lý toàn bộ người trong đại đội, đương nhiên không thể vờ như không thấy nhìn thấy gì. Bằng không sau này nhà nhà đều học theo thói xấu này, tiếp tục làm ra loại chuyện xấu hổ như hiện tại, đại đội trưởng tôi đây không phải bị coi như không khí ư? Phía trên sẽ nghĩ như thế nào về tôi đây? Nhà các người lúc làm chuyện này không biết xấu hổ, nhưng tôi là đại đội trưởng nên rất mất mặt. Tôi trước giờ chưa từng thấy qua, em chồng tới tận nhà chị dâu đòi tiền cho cháu trai đi học. Càng đừng nói, cô chị dâu này là một quả phụ, cuộc sống lam lũ khó khăn. Lời này ông nói dễ nghe như vậy sao, thử hỏi sau này có ai đi ngang cửa nhà ông không tức giận nhổ một bãi nước miếng?"

1044 chữ

0.11464 sec| 2404.773 kb