Đột nhiên, Tiểu Bảo Châu oa lên một tiếng rồi khóc nức nở, sợ hãi nói: “Mẹ con đi bán trứng gà, mẹ đi bán trứng gà, chú Hai liền tới đòi tiền.... Chú ấy đòi tiền bọn con....
“Oa...
“Lúc này Tiểu Bảo Nhạc cũng khóc, bé con nho nhỏ thấp bé khóc đến tê tâm liệt phế: “Cướp giày, đánh Bảo Nhạc.... Ô ô ô, đánh anh trai, mắng chị, còn đòi tiền..."
Sắc mặt mọi người nhìn về phía Điền Nhị tức khắc thay đổi.
Biết nói như thế nào đây?
Hoàn cảnh mọi người nơi đây đều khó khăn.
Nhưng dù khó khăn đến độ nào, cũng chưa từng thấy qua loại người không biết xấu hổ như thế.
Thanh âm Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Nhạc nhỏ vụn, xem lẫn tiếng nấc cụt, nhưng chỉ cần là người có đầu óc, đều hiểu được rõ ràng mọi chuyện.
Rõ ràng là Điền Nhị thừa dịp Thích Ngọc Tú đi bán trứng gà không ở nhà, liền nhân cơ hội tới cửa đòi tiền mấy đứa nhỏ. Không lấy được tiền, liền xông lên đánh người cướp đồ?
Thật con mợ nó, sao có thể tồn tại hạng người không biết xấu hổ đến độ này?
Bắt nạt cả cô nhi quả phụ!
“Ôi trời, Điền Nhị, sao cậu có thể bỉ ổi đến như vậy! Thật là, tôi sống đến từng này tuổi rồi, còn chưa từng thấy qua hạng người nào so với chó còn ghê tởm hơn như cậu. Một người phụ nữ trung niên không nhịn được mắng chửi, đây là thím Quế trong thôn, thím Quế kéo đứa nhỏ đang khóc không ngừng đến bên người, nói: “Ngoan, không khóc, cậu nhìn xem, đây là cháu trai cháu gái của cậu, đều là máu mủ ruột thịt trong nhà, cậu không giúp đỡ bọn họ thì thôi đi. Sao còn có thể âm mưu chiếm đoạt tiền như vậy chứ?” “Trước giờ nghe qua chó mèo nghe mùi liền kéo đến, hiện tại, tôi thấy cậu quả thật không khác gì bọn chúng. Cậu là nghe mùi tiền nên mò đến... Đều là người một nhà, không nói đến việc giúp đỡ, nhìn đến tiền liền tham lam, thật là đống rác rưởi” Chị gái thím Quế, thím Hạnh cũng đồng dạng, không chút khách khí mắng người.
“Mọi người đừng nghe bọn nhãi con đó nói bậy, tôi chỉ muốn đến đây nhìn một chút, ai ngờ bọn chúng liền nổi điên..” Điền Nhị không cam tâm biện hộ, nhưng hiện tại nhân chứng vật chứng đã rõ, hắn ta còn có thể biện hộ được sao?
Đại Sơn: “Mày câm miệng đi! Mày chỉ đến xem thôi? Anh cả mày không còn, mày liền qua xem, không phải quá vội vàng sao? Ngày trước bọn họ đến cửa cầu xin giúp đỡ, sao không thấy mày nhiệt tình như vậy, hay là mày cho rằng những người ở đây đều mù rồi, không nhìn thấy những việc khốn nạn mày đã làm?"
“Mày mày mày...
Thím Quế: “Mày cái gì mà mày? Chả nhẽ mấy đứa nhỏ còn có thể nói dối? Cậu xem cậu dọa bọn nhỏ sợ hãi đến nhường nào. Anh cả cậu chỉ có duy nhất một đứa con trai, đứa nhỏ này thân thể từ nhỏ đã yếu ớt, quanh năm bệnh tật, cậu còn có thể động tay đánh người. Tại sao cậu có thể làm ra hành vi táng tận lương tâm như thế?"
Tiểu Bảo Châu: “Chú rất xấu!"
Tiểu Bảo Nhạc phụ họa: “Chú đòi tiền, cướp giày còn đánh người...
Thời điểm đại đội trưởng đến nơi, bên này đã náo loạn thành một đoàn, đại đội trưởng âm thầm xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Thím Quế: “Không phải Thích Ngọc Tú bận bịu mang trứng gà lên công xã bán sao? Tên khốn kiếp không biết xấu hổ này liền nhân cơ hội tới cửa gây rối....
Nói một hồi, thím Quế đem sự tình này nọ tường thuật lại kỹ càng, nửa đường còn không quên tự mình thêm mắm dặm muối vào. Thật ra, thím Quế không cảm thấy bản thân đang thêm xíu mắm dặm xíu muối, bà cho rằng bản thân đã nhìn rõ được hoàn chỉnh chân tướng sự việc.
“Cậu nói thử xem, cậu thực sự làm ra chuyện như vậy sao? Cậu thật sự động thủ đánh đứa nhỏ?"
Điền Nhị thương tâm kêu khổ: “Tôi cũng bị bọn nó đánh trả còn gì!"
Có người cười lạnh, đáp lời: “Thằng bé chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể đánh một thằng đàn ông trưởng thành như mày chứ?
Điền Nhị: “Tên nhãi ranh này hung dữ như sói, mày xem nó thành tên nhóc con chân yếu tay mềm à?"
“Đủ rồi!” Đại đội trưởng hô to: “Dù thằng bé có thật sự động thủ, thì cũng có bao nhiêu sức lực chứ? Nó mới vài tuổi, cậu lại bao nhiêu tuổi? Nếu cậu nói vợ Điền Đại đánh cậu, tôi có thể sẽ tin. Nhưng hiện tại, cậu ở đây nói một đứa bé có thể đánh cậu một bộ dạng sống chết, cậu nghĩ tôi sẽ tin sao? Có phải cậu cho rằng tôi già cả rồi, mắt mờ rồi, có gan lớn qua mặt được tôi?” Đại đội trưởng là người đơn giản, trong mắt ông, chỉ có hai loại người, một loại chính là dạng người cần mẫn nỗ lực làm việc, loại còn lại chính là dạng người lười biếng cẩu thả. Loại trước, mặc kệ như thế nào, trước mặt ông đều cho họ thể diện. Loại còn lại, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, ông trước tiên cũng phải mắng cho người nọ một trận. 1014 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo