Một nam nhân trưởng thành như Điền Nhị hắn, cùng ba đứa nhóc đánh nhau, thế mà bị đánh đến co quắp, không động đậy nổi. Trong phút chốc, hắn không còn là người chiếm thế thượng phong nữa.
Đặc biệt là bàn tay bị Tiểu Bảo Châu gắt gao đè chặt, không hề nới lỏng bất cứ giây phút nào.
Mỗi lần tay còn lại muốn đẩy ngã Tiểu Bảo Châu, cũng đều bị cưỡng chế ép buộc rời đi. Đương nhiên, đối với Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Nhạc, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Tiểu Bảo Nhạc ngồi trên mặt hắn thoáng nhìn xuống, bé con đột ngột hoảng sợ chạy trốn về phía trước, giây tiếp theo đã bị hắn ta quăng ngã, Tiểu Bảo Châu lập tức đỡ bé, may mắn mặt bé con không chấm đất, nhưng thật ra bị kinh hách không nhỏ, bộp một tiếng ngồi phịch xuống đất mà ngơ ngác.
Nắm tay Tiểu Bảo Châu lập tức hạ xuống trên người Điền Nhị: “Chú dám bắt nạt em trai tôi, người xấu, chú là tên xấu xa!"
Điền Nhị: “Khốn kiếp, mày là con nhãi ranh đáng chết!"
“Chú mới là đồ đáng chết!” Tuy rằng bận rộn đánh nhau, nhưng Tiểu Bảo Châu một chút cũng không chậm trễ lập tức phát huy sở trường mắng chửi người.
Điền Nhị bị đánh đau, hắn vung tay đánh trúng Tiểu Bảo Sơn, theo sát là một chân gạt mạnh, Tiểu Bảo Sơn bị gạt ngã, cũng ăn một quyền. Khuôn mặt nhỏ lập tức sưng vù.
“Anh, anh chảy máy rồi...” Tiểu Bảo Nhạc sợ hãi, nhóc vội hô lớn.
Tiểu Bảo Sơn lau máu mũi, a một tiếng liền tiếp tục xông lên, đứa nhỏ giống như sư tử con bị chọc giận, cũng không ngại đau mà luôn tay luôn chân liên tục không ngừng đấm rồi lại đá.
Điền Nhị bị Điền Bảo Châu giữ chặt, tuy rằng hắn là một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng vẫn bị ăn vài quyền đấm cước đá từ Tiểu Bảo Sơn. Mấu chốt là, nhãi con đó đánh tới vị trí kia của hắn....
Điền Nhị che lại thân dưới, a một tiếng ngồi xổm xuống, Tiểu Bảo Sơn nhân cơ hội tiến lên kéo mạnh tóc hắn, Điền Nhị hoảng hốt bật dậy, Tiểu Bảo Sơn bám dính trên lưng Điền Nhị, bị giật thế nào cũng không buông lỏng tay. Rất có ý đồ đem tóc hắn kéo trọc, biến hắn thành một tên hề hói đầu.
Tiểu Bảo Nhạc lúc này lạch bạch chạy nhanh xuống núi, kêu la thất thanh: “Cứu mạng! Cứu mạng đi! Cứu người, cứu người đi!"
Tiểu Bảo Châu nhanh nhẹn phản ứng lại, cũng chạy nhanh phía sau phụ họa em trai lớn tiếng kêu:
“Cứu mạng a, muốn giết người!"
Mùa thu, người lên núi nhặt quả quả khô trữ đông rất nhiều, cho nên chỉ một chút động tĩnh nhỏ, mọi người đương nhiên không quá lưu ý. Rốt cuộc không phải đôi khi bắt gặp gà rừng thỏ hoang này nọ thôi sao, nháo ra động tĩnh lớn như vậy làm gì. Nhưng hiện tại lại là thanh âm trẻ con thất thanh kêu “Giết người, mau cứu mạng!”, bọn họ sao có thể tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ. Ngay lập tức một đám người cầm theo gậy gỗ vọt lại đây. Trước sau kéo tới không ít người, bọn họ nhìn thấy một màn trước mắt, tức khắc liền ngây dại.
Cứu mạng là thật sự cứu mạng sao, chỉ là.... Con mợ nó, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Bất quá mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, có người nhanh nhẹn phản ứng lại, lập tức hướng Điền Nhị kêu to: “Điền Nhị, mau chóng buông đứa nhỏ ra!"
Chuyện này là thế nào đây, một người đàn ông trưởng thành cũng không thể ỷ mạnh đi bắt nạt một đứa nhóc mới bảy tuổi chứ.
Nào có đạo lý bắt nạt người nhỏ hơn như vậy?
“Mày làm gì vậy!"
Không thể không nói, Tiểu Bảo Sơn thoạt nhìn cực kỳ chật vật, một bên khuôn mặt nhỏ đều sưng, cũng không biết còn bị thương nơi nào nữa, trên mặt dính đầy máu.
Quần áo càng không cần phải nói, vừa dơ bẩn vừa xộc xệch, vừa nhìn thấy đã biết là bị đánh, quả thật thê thảm đến không nỡ nhìn thẳng.
Ngược lại là Điền Nhị, trừ bỏ cả người chật vật một chút, thì không thấy nơi nào có bất cứ vấn đề gì lớn.
“Rốt cuộc mày có biết xấu hổ hay không, thế mà đi bắt nạt một đứa nhỏ?"
Đại hán tử tên Đại Sơn trước tiên xông lên, dùng sức một phen đè đầu Điền Nhị xuống, sau đó ôm Bảo Sơn qua một bên, nhìn tình trạng hiện tại của đứa nhỏ khiến hắn tức giận đến hít thở không thông, trực tiếp đạp cho Điền Nhị một cước: “Mày có còn là người không? Sao có thể bắt nạt một đứa nhỏ thành bộ dạng này hả?"
Điền Nhị hùng hùng hổ hổ: “Đây là chuyện nhà tao, liên quan gì đến mày? Còn nữa, mày không nhìn thấy tên nhãi ranh kia đánh tao thành cái dạng gì à?"
“Mày nói thử xem một thằng bé mới bao lớn có thể đánh mày thành cái dạng gì hả? Mày còn không biết xấu hổ đi cáo trạng, tao quản không nổi rồi, Trụ Tử, mày chạy nhanh vào thôn gọi đại đội trưởng lại đây.
Đại Sơn nhìn đám nhóc ngoan ngoãn đứng một bên, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ mấy đứa đâu?” Tiểu Bảo Châu xoa xoa mặt, khuôn mặt nhỏ do hề hề bốc mùi hôi, tóc loạn thành ổ gà nhỏ, bím tóc cũng rớt ra, xõa tứ tung trên vai.
982 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo