Tiểu Bảo Châu chống nạnh nói: “Mẹ tôi nói, nếu ai đó bắt nạt chúng tôi, mẹ sẽ cho người đó một trận nhớ đời! Chú cũng không ngoại lệ"
Cô bé hung dữ trừng lớn hai mắt, bím tóc hơi lay động, gắt gao dắt tay anh trai cùng Tiểu Bảo Nhạc, lớn tiếng nói: “Tôi trưởng thành không cần người khác chống lưng, tự tôi sẽ tạo chỗ đứng cho chính mình, mẹ tôi sẽ cho tôi đi học, tôi muốn học lên thật cao, tôi muốn có thật nhiều kiến thức, đến lúc đó, tôi việc gì phải dựa vào Điền Cẩu Tử? Tôi hiện tại nhỏ như vậy, nhà của chúng tôi không phải chưa từng tới cầu xin các người giúp đỡ, các người thế mà chỉ biết chiếm lợi ích cho riêng mình, nhất định không chịu giúp đỡ chúng tôi, tên nhóc đó trưởng thành sẽ nguyện ý trở thành chỗ dựa cho chúng tôi sao?"
Miệng nhỏ của cô nhóc liên tục đóng mở, bộ dạng lanh lợi không ngừng nói: “Chú Hai, chú đừng nghĩ tôi là đồ ngốc, cũng đừng nghĩ mẹ tôi ngu ngốc, không nhận ra âm mưu của nhà chú! Còn nói xấu anh trai tôi, anh tôi không phải ngôi sao chổi, anh ấy là anh trai tốt nhất. Ngược lại là chú, không có chút bộ dạng gì của người lớn, tuyệt đối không phải một người tốt.
Tuy rằng cô nhóc gần đây không rảnh rỗi cùng đám nhóc trong thôn cãi nhau, nhưng ớt cay nhỏ vẫn là ớt cay nhỏ, cô bé mới không sợ người nhà bọn họ đâu!
“Mày mày mày, con nhóc chết tiệt kia, mày thế mà không tin lời chú Hai của mày nói.."
Tiểu Bảo Châu rống lớn: “Ba tôi nói, tôi là Bảo Châu trân quý nhất, chú thân là trưởng bối, thế mà lại mắng tôi là con nhóc chết tiệt này chết tiệt nọ, các người căn bản không hề thật tình muốn đối tốt với tôi. Tôi mới không tin tưởng chú đâu, chú là đồ xấu xa, buổi tối ba tôi nhất định sẽ tới tìm chú đó!"
Điền Nhị...... thật sự bị Bảo Châu chọc cho tức chết rồi.
Hắn thế nhưng phát hiện, bản thân thế mà nói không lại một con nhóc nhỏ tuổi.
Hơn nữa... Mợ nó, con nhóc chết tiệt kia nói khiến cả người hắn sởn cả gai ốc.
Con mợ mày mới muốn gặp quỷ!
Lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, tức đến muốn hộc máu, mãi mới rặn ra được một câu: “Con nhóc này, hôm nay tao không dạy bảo được mày, tao..."
Hắn tiến lên một bước, bàn tay múa may, nhưng chỉ quơ qua quơ lại vài cái trên không trung, không thật sự đánh trúng Tiểu Bảo Châu.
Tiểu Bảo Châu cật lực né tránh một hồi, mắt to tròn xoe, bím tóc lộn xộn đổ xuống vai, thở hổn hển, mồ hôi li ti hiện rõ trên vầng trán.
“Không được bắt nạt em gái tôi!"
“Không được bắt nạt chị tôi!"
Hai đứa nhóc tức giận kêu lên, Tiểu Bảo Sơn ngày thường sẽ không chủ động cùng người của nhà họ Điền tranh cãi, nhưng chuyện ngày hôm nay, nhóc không nhịn được nữa, mắng nhóc thế nào cũng không vấn đề, nhưng nếu người nọ động tay động chân, nhóc sẽ không nể mặt, với nhóc quan trọng nhất là bảo vệ an toàn cho em gái cùng em trai.
Tiểu Bảo Sơn giữ chặt tay kéo Tiểu Bảo Châu ra phía sau, bản thân thì chắn trước mặt hai đứa nhỏ.
Điền Nhị không thể đánh trúng Tiểu bảo Châu, nhưng chính lúc này, hắn thấy ngôi sao chổi kia lao tới, bàn tay trực tiếp chuyển hướng, gian ác hướng tới mạn sườn của Tiểu Bảo Sơn: “Tao đánh chết mày, thằng nhãi xui xẻo này.
“Anh ơi cẩn thận!” Cơ thể Điền Nhị không quá cường tráng, một cú đánh giáng xuống thật sự đã dùng hết toàn bộ sức lực, Tiểu Bảo Sơn khó khăn lắm mới tránh kịp, bất quá vẫn bị quẹt mạnh qua bụng, lợi dụng lúc hắn ta không chú ý, nhóc ngay lập tức dùng sức giẫm lên chân hắn.
Lúc này Tiểu Bảo Châu cũng xông lên, như một con sói nhỏ liếc mắt một cái nghiêng thân mình trực tiếp chạy nhanh tới, tính toán va chạm trực diện với Điền Nhị.
Điền Nhị bị nhóc giẫm đau đến đứng không vững, cả người lảo đảo xoay vòng, lúc này Tiểu Bảo Sơn thuận thế gạt mạnh chân, Điền Nhị không chống đỡ nổi, giây tiếp theo ầm một tiếng ngã xuống, nằm xõng xoài trên mặt đất.
Tiểu Bảo Sơn nắm chặt nắm tay, liên tiếp hạ từng cú đấm trời giáng xuống mặt hắn ta. Nhóc biết rõ, đánh nhau nếu không lập tức đánh cho người kia bại phục, trận chiến này khẳng định kéo dài không dứt. Cho nên lúc này nhóc cũng mặc kệ khuôn mặt sưng vù của hắn ta, nắm tay nhỏ trực tiếp hạ xuống bụng. Điền Nhị rên rỉ: “Mày, thằng nhãi ranh này dám đánh tao à, tao.” Tiểu Bảo Châu bay nhanh tới đè lại tay Điền Nhị, tuy rằng chỉ là một bé gái sáu tuổi, nhưng thật ra nhóc được di truyền thể lực đáng ngạc nhiên từ mẹ, không đến mức bách chiến bách thắng, nhưng so với đám nhóc cùng tuổi vẫn lớn hơn rất nhiều.
Tiểu Bảo Nhạc thấy anh chị bé đều xông lên rồi, chân ngắn lạch bạch chạy nhanh tới, bé cũng phải đến hỗ trợ!
Tiểu Bảo Nhạc lo lắng, tâm trí non nớt nhận thức được bản thân đánh không lại, đơn giản trực tiếp đặt mông ngồi lên mặt Điền Nhị.
Điền Nhị: “A a a! Lũ khốn kiếp!"
997 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo