Lời này nói ra cũng không phải hoàn hoàn không đúng, ngày xưa, Tiểu Bảo Nhạc cơ bản cách một hai tháng phải bị cảm mạo hai lần, người khác cảm mạo lây cho bé, bé lại tiếp tục cảm mạo. Thời tiết đột ngột biến đổi, nhóc cũng muốn cảm mạo, ngay cả khi ra cửa, gió nhẹ thổi qua một cái, cũng phải cảm mạo hẳn mấy hôm.

Thế mà những tháng gần đây hoàn toàn không xuất hiện loại tình huống này.

Rõ ràng mỗi ngày bé con đều ra cửa, rõ ràng cả ngày về đến nhà đã mệt đến thở không ra hơi, nhưng hoàn toàn không bị cảm mạo.

Tiểu Bảo Châu nhớ tới việc này, cũng kinh hỉ hướng anh trai nói: “Là thật, gần đây thân thể Tiểu Bảo Nhạc rất tốt, cũng không tùy tiện động một chút liền bệnh nữa"

Tiểu Bảo Nhạc chớp mắt, cao hứng nói: “Cho em đi, cho em đi đi.

Thân thể nhóc cường tráng hay không, cùng với việc mang hay không mang theo nhóc ra cửa, vốn không chút liên quan gì!

Tiểu Bảo Sơn nhìn em trai bày ra bộ dạng nịnh nọt lấy lòng, đôi mắt nhỏ cũng đảo quanh một vòng nước mắt, vội vàng nói: “Mang theo em.... Cũng không phải không thể, nhưng em phải ngoan ngoãn vâng lời"

Tiểu Bảo Nhạc hưng phấn quơ chân múa tay: “Ngoan, nhất định em sẽ ngoan"

Bảo Châu:

Cô bé phiền muộn nhìn anh trai, cảm thấy anh trai bị Tiểu Bảo Nhạc lừa thảm rồi.

Nhưng bây giờ cô bé còn có thể làm được gì nữa?

Bảo Châu tự thấy mình là một em gái tốt luôn vâng lời anh trai, cho nên chỉ có thể nghe theo quyết định của anh trai mà làm thôi.

Cô bé chắc chắn là em gái tốt nhất trên thế giới rồi.

Ba đứa nhỏ mặc tốt quần áo ấm, nhanh chóng dắt tay nhau ra cửa.

Mẹ không đi cùng bọn họ, đứa nhỏ chỉ có thể tự mình bước từng bước ngắn.

Muốn ôm một cái ấy hả, không có đâu!

Tiểu Bảo Sơn khóa kỹ cửa nhà, ba anh em cùng nhau men theo đường núi mà đi, còn chưa đi được bao xa, liền nghe ở phía sau có người kêu: “Bảo Châu"

Tiểu Bảo Châu bĩu môi, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là chú Hai.

Điền Nhị bước nhanh tiến lên phía trước, nhìn cũng không nhìn Bảo Sơn lấy một lần, đây là đặc điểm nhận dạng cơ bản của người nhà họ Điền bọn họ, tự động xem Bảo Sơn như người vô hình. Điền Nhị: “Mấy đứa đang định đi đâu? Mẹ mấy đứa đâu? Mấy ngày này, chú qua đây hai ba lần, nhà cũng không có một bóng người, cả ngày nay rốt cuộc mấy đứa muốn đi đâu?"

Hắn vừa nói vừa đánh giá đứa nhỏ, muốn từ biểu tình của nhóc đoán xem hai, ba ngày này bọn họ không ở nhà, rốt cuộc có thể đi nơi nào? Chả nhẽ là đi yêu đương vụng trộm ư?

Có điều đây chỉ là suy đoán, Điền Nhị cảm thấy không có khả năng, người đàn ông nào có thể coi trọng Thích Ngọc Tú chứ!

Lại nói, hắn cũng chưa từng thấy qua người mẹ nào muốn yêu đương vụng trộm còn dắt theo con nhỏ.

Cho nên mới nói con đàn bà nhà hắn chính là đang đoán mò.

Hắn hỏi: “Bảo Nhạc, sao con lại ra ngoài đây? Hiện tại trời trở lạnh, nếu là vì.... A? Giày của mấy đứa hình như không tồi nha?

Tầm mắt của hắn dính chặt trên giày đám nhóc Bảo Châu, trong mắt đều là hâm mộ cùng ghen ghét.

“Con lấy đôi giày tốt như thế này từ đâu thế?"

Tiểu Bảo Châu giương cao khuôn mặt, nói:” Chú Hai, chú hỏi nhiều như vậy, con cũng không biết trước tiên nên trả lời câu nào. Chú bất chợt xuất hiện ở đây, còn hỏi một đống câu hỏi, rốt cuộc chú tới đây có ý đồ gì vậy?

Điền Nhị: “A phải rồi, chú muốn tìm mẹ mấy đứa, anh họ mấy đứa sang năm phải đi học rồi. Thằng bé chính là con cháu đích tôn của nhà họ Điền, nhà họ Điền chúng ta sau này không phải đều dựa vào nó sao. Mẹ con đương nhiên cũng phải trích ra chút tiền. Bằng không, sau này sẽ không có ai quản cô ta, cũng không có ai chống lưng cho con. Một đứa con gái như con, nếu không có anh em trong nhà chống lưng, về sau gả ra ngoài chắc chắn bị bắt nạt tới thảm. Hiện tại mẹ con đưa ra chút tiền, sau này đối với cả nhà chính là một cơ hội tốt cực kỳ hiếm có. Nếu không phải người một nhà, chú tuyệt đối không tới tìm mấy đứa, đây là tiện nghi cho nhà mấy đứa..."

Điền Nhị nói đến hứng thú bừng bừng, mười phần đắc ý dào dạt, đôi mắt vẫn dính chặt trên giày Bảo Sơn cùng Bảo Châu, hắn tiếp tục nói: “Thằng nhóc con nhà chú vẫn chưa có giày bông để mang đâu, hay là?"

Hắn chán ghét cùng ghen tị nhìn về phía Bảo Sơn, nói: “Mày không phải chỉ là một ngôi sao chổi được nhận nuôi thôi sao, vì cớ gì có thể mang một đôi giày tốt như vậy? Đem giày cởi ra. Con trai tao đang cần. Nếu mày hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời, khiến nhà tao vừa lòng, nói không chừng một ngày nào đó, nhà họ Điền chúng tao có thể nhận mày làm con cháu....

Bảo Châu trừng lớn hai mắt, lông tóc trên người dựng đứng lên, cô nhóc nhìn thẳng Điền Nhị, không chút e ngại nói: “Thôi đi! Chú Hai, chú đang nói chuyện quỷ quái gì chứ?"

“Ôi trời, đứa nhỏ này, ba mày không còn sống, tao là chú Hai mày còn không thể quản nổi mày? Mày xem rốt cuộc mẹ mày dạy bảo mày thành cái dạng gì rồi...

998 chữ

0.11149 sec| 2435.703 kb