Thích Ngọc Tú tin tưởng anh chị của mình cũng sẽ không nói ra bên ngoài. Dù sao bọn họ đã kết hôn rồi, Thích Ngọc Tú không thể không vì đám nhỏ trong nhà mà hao tâm tổn sức suy tính thiệt hơn. Nhưng thời điểm hiện tại, nhà cô có cơ hội hồi báo công ơn của bọn họ sớm một chút, tốt hơn vẫn nên nắm lấy.

Hơn nữa, cô dùng danh nghĩa “Trao đổi”, cũng không phải muốn cùng bọn họ buôn bán, nên chắc chắn sẽ không bị gán cái mác “đầu cơ trục lợi” được.

Ha ha!

Con người Thích Ngọc Tú không hiểu được những đạo lý sâu xa, to lớn, ngược lại cô chỉ biết, người khác đối tốt với cô, cô liền dùng chân tình đối đáp lại họ. Đối với những người luôn tìm cách để hại cô, cũng đừng mong cô sẽ lấy ơn báo oán. Cô không phải loại cá vàng chóng quên lại nhu nhược. Dù sao, có nằm mơ mới nghĩ chiếm được lợi ích từ cô.

Thích Ngọc Tú: “Buổi sáng ngày mai mẹ ra ngoài một chuyến, mấy đứa ngoan ngoãn ở nhà, mặc kệ có ai tới hay không, tuyệt đối không được mở cửa. Chú Hai mấy đứa cũng không khác gì bọn người trong thôn, cả nhà bọn họ chỉ muốn chiếm lợi ích từ nhà chúng ta.

Bảo Châu: “Con biết rồi!"

Cô bé hứng thú bừng bừng nói to: “Nếu chú Hai dám làm xằng bậy, chắc chắn mẹ sẽ cho chú ấy một trận nên thân” Cô nhóc nghịch ngợm này, chỉ thích xem náo nhiệt, cũng không sợ chuyện lớn lên thì sẽ thế nào!

Thích Ngọc Tú cười: “Được rồi, dù sao chỉ cần mấy đứa không mở cửa là được, giữa trưa mẹ nhất định sẽ gấp rút quay về. Mấy đứa ở nhà không cần sốt ruột tự mình làm cơm trưa.

Thích Ngọc Tú lại tính toán một chút kế hoạch ngày mai, cô hít một hơi thật sâu, trong đầu không những suy đoán khác nhau.

Tuy rằng, cô nói với đám nhỏ trong nhà bản thân ngày mai muốn đi làm này đó.

Nhưng kỳ thật, cô đã có tính toán của riêng mình.

Thích Ngọc Tú khẩn trương, trống ngực bang bang nhảy, nhưng vẫn tự trấn an bản thân tuyệt đối không được lo sợ, đây là một cơ hội khó có được, nếu lần này cô có thể nắm chắc được, chắc chắn sẽ kiếm được không ít lợi ích, nếu về sau không có những chiến lợi phẩm đặc biệt của Bảo Châu, cả nhà bọn họ cũng không cần mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, lo lắng liệu ngày mai cả gia đình có thể tiếp tục được ăn no hay không.

Tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng tình huống hiện tại, cô không thể không mạo hiểm một phen.

Hơn nữa, cô không dám thử tưởng tượng hậu quả sau khi thất bại, chỉ sợ càng nghĩ càng không ổn, không thể tiếp tục làm theo kế hoạch!

Thích Ngọc Tú lại hít một hơi, há to miệng cắn bánh bao, tầm mắt cô dừng ở ngăn tủ trên cùng.

Ai cũng không biết, trong ngăn tủ trên cùng của cô, có cất giấu ba mươi cái đồng hồ.

Đúng vậy, chính là đồng hồ.

Cô, Thích Ngọc Tú, tính toán đầu cơ trục lợi!

Một lần, chỉ duy nhất một lần này thôi!

Sáng sớm, Thích Ngọc Tú mang theo tay nải cùng rổ ra cửa.

“Nếu có người hỏi, mấy đứa cứ nói mẹ mang trứng gà đi bán? Thích Ngọc Tú ra cửa vẫn không quên dặn dò kỹ lưỡng.

Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu gật gật đầu, hai đứa nhỏ cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng sửa sang tốt giỏ tre nhỏ của bản thân, chuẩn bị ra ngoài đào rau dại.

Trẻ con trong nhà cũng không thể lười biếng đâu.

“Bảo Nhạc cũng muốn đi.” Tiểu Bảo Nhạc ngồi trên giường đất, nhìn anh chị bé, lộ ra nụ cười mười phần nịnh nọt.

Bé không muốn ở nhà một mình đâu.

Đứa bé lo sợ bị bỏ lại, lập tức nhanh miệng hứa hẹn: “Em sẽ ngoan, em sẽ tự mình đi tiểu, em sẽ tự mình đi đường, em té ngã cũng sẽ không khóc đâu"

Đứa bé này trông mồm miệng lanh lợi như thế, nhưng thực hư ra sao còn cần phải nói sao, quá rõ ràng là đằng khác!

Chẳng qua, hai người anh trai chị gái thật ra mười phần do dự, đương nhiên chưa từng nghĩ tới việc đáp ứng bé. Có trời mới biết, mang theo một đứa bé thân thể quanh năm yếu ớt lên núi là chuyện cực khổ đến nhường nào.

Tiểu Bảo Châu lưỡng lự, đuôi lông mày nho nhỏ nhíu chặt, rốt cuộc cô bé vẫn nói: “Bảo Nhạc à... Tiểu Bảo Nhạc lập tức trưng ra bộ dạng ngoan ngoãn: “Em thích chị nhất. Tiểu Bảo Châu chống nạnh: “Nhóc dùng qua chiêu này với chị rồi.

Tiểu Bảo Nhạc chớp mắt, làm nũng kêu: “Chị là tốt nhất mà.

Tiểu Bảo Châu không kiên nhẫn lẩm bẩm lầm bầm: “Chiêu này cũng dùng qua rồi, chị cũng miễn dịch luôn rồi, Bảo Nhạc, nhóc ngoan ngoãn ở nhà được không? Chị lấy cho nhóc một quả táo” Nhưng mà Tiểu Bảo Nhạc hiện tại đã không phải đứa bé tham ăn một tháng rưỡi trước, nhìn thấy đất cứng cũng muốn bốc cho vào miệng nữa, tuy rằng bé vẫn rất thích ăn táo, nhưng càng muốn ra ngoài, càng muốn đi cùng anh chị bé lên núi hơn.

Bảo Sơn: “Thân thể nhóc rất yếu...

Nghe được lời này, Tiểu Bảo Nhạc lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, nói: “Em mới không yếu!"

Tay nhỏ dùng sức giơ lên cao: “Rất cường tráng là đằng khác.

1046 chữ

0.10801 sec| 2390.266 kb