Tiểu Bảo Sơn cảm thấy thời gian bọn họ ra ngoài cũng đã lâu, cậu lập tức quay sang nhắc nhở em gái: “Bảo Châu, tới đây, anh giúp em lau chân"

Tiểu Bảo Châu lập tức nâng gót chân nhỏ lên ngang người, lười biếng nói: “Cảm ơn, anh, anh là tốt nhất"

Hai đứa nhóc lau khô chân, lúc này mỗi người nâng một bên, mang theo thùng nước vừa đổ đầy về nhà, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tiểu Bảo Nhạc đang ngồi giữa nhà, tay nhỏ chống đầu phiền muộn, vừa nhìn thấy anh chị về, liền đáng thương chạy ra: “Anh chị đi lâu như thế, hai người còn không mang theo Bảo Nhạc.

Tiểu Bảo Châu: “Đi đâu nhóc cũng đòi đi theo, làm gì hả."

Tiểu Bảo Nhạc cười ha ha.

“Mẹ đâu rồi?” Lúc này Thích Ngọc Tú từ trong phòng đi ra, cô nói: “Vừa rồi mẹ vào trong sửa sang lại đồ vật này đó một chút"

Thích Ngọc Tú châm một ngọn nến mới, hài lòng nói: “Loại nến này thật sự không tồi"

Ba đứa nhỏ gật đầu phụ họa.

Thích Ngọc Tú thấy nước vẫn chưa sôi, đơn giản đem nước nóng đổ sang một thùng khác, dặn dò hai đứa nhỏ canh chừng nồi, chính mình một tay xách thùng nước, một tay xách theo Tiểu Bảo Nhạc, không đến năm giây sau, bé con đã bị ném vào trong nước. Chờ nhóc con nghịch ngợm tắm xong rồi, bánh bao cũng vừa chín tới.

Tiểu Bảo Châu xoay quanh bệ bếp, cái mũi nhỏ hít một hơi, thấp giọng cảm thán: “Thơm quá đi, con ngửi được mùi hương rồi.

Thích Ngọc Tú: “Cẩn thận phỏng Lần này bọn họ không ở nhà chính ăn, ngược lại trực tiếp ngồi trên giường đất, bốn người làm thành một vòng tròn nhỏ, tập trung ăn bánh bao.

Loại bánh bao thịt này, ăn nhiều đến thế nào cũng không ngán, cắn xuống một ngụm, mùi thơm ngào ngạt tràn ra, thậm chí có thể cảm nhận được nước thịt ấm nóng tràn khắp khoang miệng, thịt nóng hôi hổi lại thơm ngon, lục phủ ngũ tạng theo đó cũng ấm áp lên không ít.

Loại thịt này, có thể có người không thích ăn sao?

Chắc chắn không thể có chuyện này.

Chỉ cần ăn qua một lần đã khiến lòng người lưu luyến không thôi.

Ăn rất ngon, ăn đến một ngàn, một vạn cái vẫn thấy ngon.

Thích Ngọc Tú nhìn ba đứa nhỏ nhà mình, một đám cắn xuống một ngụm lớn, miệng nhỏ phồng lên như sắp nổ tung, cô cười nói: “Từ từ ăn, còn nhiều lắm, chắc chắn đủ cho mấy đứa ăn.” Thích Ngọc Tú trước giờ luôn tự nhủ với chính mình, những thứ khác không nói, nhưng khẳng định phải cho đám nhỏ trong nhà được ăn no.

Lương thực ăn hết rồi, cô vẫn có thể thêm vào, cực cực khổ khổ tích cực làm việc để làm gì, còn không phải vì để mỗi ngày đều được ăn no sao?

“Không ai cướp bánh của mấy đứa đâu"

Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu cười: “Nếu ngày nào cũng được như hôm nay thì thật tốt quá.

Thích Ngọc Tú nghiêm túc lại thận trọng hứa hẹn: “Mẹ sẽ nỗ lực để biến chuyện này thành hiện thực"

Tiểu Bảo Châu: “Mẹ tuyệt vời nhất.

Tiểu Bảo Sơn nghiêng đầu: “Không phải lúc trước em còn khen anh tuyệt vời nhất à? Tiểu Bảo Nhạc cũng chen vào, miệng nhỏ bị ba bi bô không dứt: “Chị cũng nói con tuyệt vời nhất.

Cô bé ngại ngùng lại mềm mại hướng về phía mọi người làm nũng: “Mọi người đều tuyệt vời nhất. Thích Ngọc Tú nở nụ cười.

Tiểu Bảo Châu thỏa mãn nhìn bánh bao thịt, mắt to đột ngột dính lấy vỏ chăn vừa nãy mua, cô nhóc tò mò hỏi: “Mẹ, tại sao phải mua vỏ chăn mới làm gì?"

Thích Ngọc Tú: “Mẹ dự định sẽ cắt chúng"

Tiểu Bảo Châu, Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Nhạc: “? ??” Đám nhóc bọn họ, quả thật không theo kịp suy nghĩ của người lớn mà. Thích Ngọc Tú: “Nhà ai cần dùng tận một mét tám vỏ chăn chứ, như này là quá lớn, mẹ thấy mua nhiều càng có lợi mới mua về. Mẹ cũng tính toán kỹ rồi, mua về liền cắt nhỏ ra, một mét tám gần hai mét, có thể cắt thành hai miếng vải nhỏ, cắt xong rồi còn lấy được một cái khóa kéo mới. Loại vải này rất thích hợp may áo ngắn mùa hè. Tuy rằng không mua được bông, nhưng cái này cũng rất tốt rồi. Tuy rằng áo quần may sẵn rất đẹp, rất tiện lợi, nhưng phần lớn đều không thích hợp để chúng ta mặc, kỳ quái quá cũng không tốt. Ở đây có vải rồi, chúng ta tự mình làm, không phải càng tốt hơn sao?” Đôi mắt của Tiểu Bảo Châu lóe sáng: “Mẹ, mẹ thật sự rất khôn khéo” Thích Ngọc Tú đắc ý dạt dào: “Đó không phải chuyện đương nhiên sao” Cô sao có thể là loại người làm việc mà không có kế hoạch cụ thể chứ?

Thích Ngọc Tú đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai cô sẽ đi đến nhà của chị cả, liền nói chính mình bắt được hai con thỏ, sau đó đem đi đổi đồ vật với người ta. Nghĩ đến đây, Thích Ngọc Tú càng đắc ý mà cười cười.

Mấy năm qua, nhà bọn họ vẫn luôn nhiệt tình giúp đỡ cô, lúc này đây, hoàn cảnh trong nhà đã khá hơn không ít, cô hi vọng chính mình cũng có thể giúp đỡ bọn họ chút việc.

Đây là một bí mật lớn, Thích Ngọc Tú không có ý định sẽ nói cho bất luận người nào khác.

1009 chữ

0.07620 sec| 2394.305 kb