Trời sinh Tề Ninh thuộc phái hành động, gặp chuyện luôn trực tiếp đối mặt, cố gắng giải quyết, tuyệt không dây dưa nhiều. Nhưng lần này vì giải độc, phải làm việc không thể cứ nói là làm ngay được.

Hắn có thể hiểu được tâm trạng của Y Phù lúc này.

Hiện tại Y Phù đang đôi mặt với hai lựa chọn, một là thất tiết, hai là chết. Đối với một người phụ nữ, đây đương nhiên là quyết định hết sức đau khổ. Mặc dù nét mặt Y Phù có vẻ rất bình tĩnh nhưng Tề Ninh biết lúc này trong lòng nàng lại rối rắm vạn phần, đau khổ vô cùng.

Không hề nghi ngờ gì nữa, không phải Y Phù không để ý tới tính mạng của chính mình, đúng như nàng vừa nói, trên người Miêu nữ này còn có nhiệm vụ không thể không làm. Trước khi nhiệm vụ đó được hoàn thành, nàng cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ tính mạng của mình.

Nhất thời hai người đều trầm mặc.

Thời gian trôi qua, Y Phù thấy Tề Ninh không nói gì, cuối cùng thản nhiên nói:

- Nếu ngươi không muốn vậy thì cũng không có cách nào khác cả.

Tề Ninh thầm than trong lòng. Nói theo lương tâm, chỉ cần là đàn ông, được cá nước thân mật với một Miêu nữ dung mạo xinh đẹp, vóc người nóng bỏng như vậy, tuyệt đối không có ai không đồng ý. Chẳng qua hắn có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Y Phù, dù sao cũng cảm thấy làm thế này vẫn có cảm giác như nhân cơ hội lúc người gặp nguy cấp.

Tuy Tề Ninh không phải là quân tử giữ mình nhưng dù sao loại chuyện như thế này cũng khiến hắn hơi xấu hổ và không đành lòng.

- Nếu đã chỉ còn duy nhất một biện pháp như vậy thì ...

Tề Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:

- Vậy thì ta cũng chỉ còn cách giúp ngươi để cứu người thôi!

Trong lòng Tề Ninh thầm mặc niệm, nghĩ đây là vì cứu một mạng người chứ không phải lợi dụng người khác.

Hiển nhiên Y Phù cũng thấy chuyện này khá xấu hổ, hơi cúi đầu, lại thấy Tề Ninh không có động tác gì, trong lòng thầm nghĩ, kẻ này nhỏ hơn mình vài tuổi, sợ rằng còn chưa trải qua loại chuyện thế này. Tuy rằng nàng cũng không có kinh nghiệm việc này nhưng tuổi đã hơn hai mươi, cũng coi là cô gái lớn ở Miêu vực, cũng hiểu một chút những chuyện như vậy.

Bây giờ, đối phương đã bất động, nàng chỉ có thể chủ động, miễn cưỡng nói:

- Thân thể ngươi thế nào rồi? Có được nghỉ ngơi tốt chưa?

Mặc dù thái độ cố gắng trấn định nhưng dù sao cũng là nữ tử, còn hơi ngượng ngùng, nàng cúi đầu nói tiếp:

- Ta nghe nói, ta nghe nói loại chuyện này, chuyện này rất tổn hại sức khỏe đấy!

Tề Ninh giơ tay gãi gãi đầu, gượng cười nói:

- Ta không sao đâu. Hay là ngươi nghỉ ngơi thêm một chút đi?

- Không cần đâu.

Y Phù lắc đầu nói:

- Không nên chờ đợi lâu, khỏi càng sớm càng tốt. Mau chóng giải độc thôi!

Sau đó nàng lui lại phía trước, tới cạnh góc tường, nửa nằm nửa ngồi, nháy mắt rụt cổ, hai tay che ngực, hai đùi duỗi thẳng, tư thế hơi cứng ngắc. Lúc nàng tựa vào tường, y phục ẩm ướt dán vào tường lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

Tề Ninh cảm thấy không khí này hết sức quỷ dị.

Nam nữ hoan ái vốn là chuyện mộng ảo nhất, không khí hẳn phải kiều diễm mập mờ nhưng biểu hiện của Y Phù lúc này giống như muốn hoàn thành nhanh nhất một công việc vậy.

Chẳng qua cứu người còn hơn xây tháp cao bẩy tầng, Tề Ninh do dự một chút, cuối cùng cũng di chuyển tới gần Y Phù. Thấy vậy Y Phù từ từ nhắm lại, thân thể nóng bừng. Mặc dù hắn còn chưa đụng tới thân thể nàng nhưng lại có thể cảm nhận được nhiệt lượng lan ra từ nàng, lờ mờ nhìn thấy trên trán nàng có nước chảy xuống, không biết là nước mưa hay là mồ hôi.

Tề Ninh đưa tay kéo cánh tay che trước ngực của Y Phù, cảm thấy thân thể nàng rung động, cánh tay cứng ngắc, trong lòng biết tất nhiên giờ phút này Y Phù đang rất lo lắng. Điều này khiến nhất thời Tề Ninh cũng cảm thấy hồi hộp hẳn, vô cùng cẩn thận kéo tay Y Phù ra, liền thấy bộ ngực đầy đặn của Y Phù gần ngay trước mặt mình, cao ngất như núi. Khi nàng hít thở, bộ ngực của nàng cũng phập phồng theo.

Yết hầu Tề Ninh khẽ nhúc nhích, một tay đặt lên vai Y Phù. Thân thể nàng run lên, từ từ nhắm chặt hai mắt. Tề Ninh dịu dàng nói:

- Đừng sợ!

Tay hắn lại đưa tới quần áo trước ngực, nắm vạt áo Y Phù, vốn định kéo ra nhưng nhìn thấy bộ ngực chuyển động nhập nhô của nàng, tâm trạng rung động, không khỏi thò tay vào trong, nắm lấy một ngọn tuyết phong trong đó.

Khi tay Tề Ninh đặt lên bờ vài, Y Phù liền không nhịn được thẹn thùng mà khép hai chân lại, đột nhiên lại cảm thấy một tay hắn không ngờ nắm lấy một bên ngực cao ngất của mình, theo phản xạ liền mở mắt ra, miệng kêu khẽ.

Thân thể nàng vốn đã hơi mềm ra, lúc này không biết lấy sức lực ở đâu tới, giơ cánh tay lên định tát Tề Ninh, cắn răng run giọng nói:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Cũng may cuối cùng sức lực của nàng cũng đã hơi suy yếu, tốc độ không nhanh. Phản ứng của Tề Ninh lại cực kỳ nhanh chóng. Hắn bắt lấy cổ tay nàng, không để nàng tát lên mặt mình, lộ vẻ hơi áy náy nói:

- Y Phù, chuyện này... nếu không cởi quần áo thì chúng ta cũng khó giải độc. Nếu ngươi không muốn thì chúng ta tìm cách khác vậy.

Thật ra trong lòng hắn hiểu rất rõ, từ lúc trúng độc đến hiện giờ đã qua vài canh giờ rồi, thời gian còn lại không nhiều lắm. Tới bình minh thì muốn cứu cũng không kịp nữa, căn bản là chẳng còn cách nào khác.

Y Phù ngẩn ra một chút, biết có thể vừa rồi mình phản ứng quá khích, trong lòng hơi áy náy, nói nhỏ:

- Đừng cởi xiêm y phía trên. Chỉ cần cởi, cởi phía dưới là được!

Đột nhiên nàng cảm thấy do do dự dự như vậy, thời gian càng dài lại càng dày vò, tốt hơn hết là thoải mái làm cho xong, dứt khoát nói:

- Ta, để ta tự làm.

Nàng khẽ nhổm người, tuột váy xuống.

Trong nhà gỗ tối tăm nhưng thị lực Tề Ninh không tồi. Trong cảnh mưa bụi lất phất u ám, chỉ thấy váy bị kéo xuống, da thịt căng mịn lộ ra từng tấc một, trong nháy mắt khiến Tề Ninh cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Khi nàng tuột tới gối, cặp chân dài no đủ cũng hiện ra, chậm rãi để lộ bắp chân với đường cong mê người, trơn mềm như nước. Váy kéo xuống nữa để lộ đôi bàn chân nhỏ chỉ hơi lớn hơn lòng bàn tay của Tề Ninh một chút, hơi cong lại như chân mèo, trông có vẻ xấu hổ, cực kỳ đáng yêu.

Y Phù cúi đầu, yên lặng cởi xiêm y, hơi thở càng ngày càng nhanh, khuôn mặt cũng đỏ bừng như lửa đốt. Lúc này Tề Ninh cũng cảm thấy yết hầu hơi khô nóng, trái tim đập nhanh vô cùng.

Chân phải Y Phù cởi tất, chần chờ một chút, cắn môi, từ từ nhắm hai mắt nằm xuống, thân hình run nhè nhẹ. Đợi một chút không thấy Tề Ninh có động tĩnh gì, nàng hé mắt nhìn, thấy Tề Ninh đang nhìn mình, giờ khắc này xấu hổ dị thường, nàng cắn răng nói:

- Ngươi còn không giải độc đi?

Lúc này Tề Ninh mới lấy lại tinh thần, tiến tới thật sát.

Cũng không biết trải qua bao lâu, xung quanh khôi phục yên tĩnh, trong nhà gỗ chỉ còn tiếng thở dốc. Một chốc lát sau, chỉ nghe Tề Ninh nói nhỏ:

- Y Phù, còn cần giải độc thêm lần nữa không? Ta chỉ sợ độc chưa giải hết.

Lại nghe Y Phù yếu ớt nói:

- Không, không cần nữa. Trong lòng ta biết rõ, hẳn là không còn vấn đề gì nữa rồi.

- Vậy là tốt rồi.

Tề Ninh nói:

- Nhưng nếu cảm thấy không ổn thì mau chóng nói cho ta. Cứu người phải cứu tới nơi tới chốn.

Nhất định ta sẽ cố gắng hết sức.

- Đừng nói nữa.

Y Phù hơi hờn giận:

- Chuyện này đã qua, coi như chưa từng xảy ra.

Tề Ninh thở dài nói:

- Thế thì không được. Ngươi cho rằng đây là việc buôn bán, tiền trao cháo múc rõ ràng sao? Đây là lần đầu tiên của ta. Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta mới đúng.

Y Phù tức giận nói:

- Chỉ có ngươi là lần đầu tiên, chẳng lẽ ta không phải?  Hiển nhiên nàng cảm thấy bị Tề Ninh vặn vẹo, hừ lạnh một tiếng rồi không nói chuyện nữa.
 

- Y Phù, người ngươi còn hơi nóng, thế làm làm sao?

Giọng nói của Tề Ninh rất nghiêm túc:

- Nào, để ta sờ chỗ này một chút.

Ồ, ôi chao, sao lại ra tay đánh người. Ta chỉ thấy ngươi nóng sốt nên quan tâm. Ngươi xem này, sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy.

Thật sự là khiến người ta lo lắng mà. Á, muội cầm đao của ta làm gì?

Y Phù kéo xiêm y che thân thể mình lại, thuận tay cầm hàn nhận Tề Ninh đặt ở một bên lên, chỉ vào cổ họng Tề Ninh, giọng nói lạnh lùng:

- Ngươi còn nói hươu nói vượn thêm một câu, ta sẽ giết ngươi ngay.

- Ngươi làm gì vậy chứ?

Tề Ninh thở dài nói:

- Nhất nhật phu thê bách nhận ân.

Chúng ta, ôi, ngươi không phải nói ta là tình lang của ngươi sao?

Ngươi muốn giết ta, chẳng phải là mưu sát chồng à?

- Chuyện này sớm muộn ta sẽ trả lời thỏa đáng cho ngươi.

Y Phù:

- Lần này là ngươi giúp ta, ta cũng sẽ không phủi tay như vậy. Nhưng từ giờ trở đi, ngươi phải làm như chưa từng xảy ra chuyện này. Nếu ta hoàn thành việc ta muốn làm rồi, hiển nhiên ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục. Trước đó nếu ngươi còn nhắc tới việc này, ta sẽ!

- Ngươi sẽ làm gì?

- Ta sẽ giết người diệt khẩu.

Y Phù ra vẻ hung ác nói:

- Nói mau, ngươi có hứa hay không?

- Hứa cái gì?

- Hứa sẽ không nhắc lại việc này với ta nữa.

Y Phù nói:

- Nếu không hiện giờ ta sẽ giết người diệt khẩu ngay.

Tề Ninh thở dài nói:

- Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta hứa với ngươi là được. Nhưng không phải bởi ta sợ chết mà là bởi ngươi muốn ta làm như vậy. Y Phù, thật ra con người ta điều kiện cũng được, tính tình lại tốt. Ngươi đã xin ta thì ta sẽ thương hương tiếc ngọc, sẽ hứa với ngươi. Ngươi cất đao đi đã, chúng ta nói chuyện cho tốt.

- Vậy là ngươi hứa rồi?

Y Phù thu đao.

Tề Ninh nương theo ánh sáng u tối, mắt đảo trên người Y Phù.

Vừa rồi hai người da thịt tương thân nhưng dưới sự kích động, mặc dù mỗi tấc da thịt trên thân thể Y Phù đều bị Tề Ninh sờ qua nhưng cũng chưa ngắm kỹ. Lúc này nhìn lại, cảm thấy thân thể Y Phù lồi lõm hấp dẫn dị thường, màu da lúa mạch lại càng mê người. Tối nay thực sự Tề Ninh đã cảm nhận được da thịt Y Phù đàn hồi tới mức nào, cũng biết nếu tiến vào thân thể nàng từ phía sau, cặp mông kia thực sự rất vểnh, nếu nam nhân kích thước không đủ thì căn bản không thể tiến vào chỗ sâu nhất.

- Ta hứa rồi. Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta một điều kiện.

Tề Ninh nghiêm trang nói.

- Đã làm phải tới nơi tới chốn, giải độc cũng phải hoàn toàn. Ta cảm thấy độc trong thân thể ngươi còn chưa được giải sạch sẽ. Ta rất lo lắng. Cho nên ngươi phải hứa với ta, chúng ta lại giải độc lần nữa, nếu không trong lòng ta không yên.

Hai mắt Y Phù nhìn vào người Tề Ninh như đao. Tề Ninh bị Miêu nữ này nhìn tới lông tóc dựng ngược, cảm thấy chuyện này có thể không ổn. Lại nghe Y Phù nói:

- Nếu ngươi không sợ tổn hại sức khỏe thì cứ việc tới. Ta xem thử ngươi còn có thể giải độc mấy lần.

Thấy mặt mày Tề Ninh hớn hở áp sát tới, nàng đưa tay che vạt áo trước ngực mình, hai bầu ngực cao ngất nhảy lên, rung động hấp dẫn.

Y Phù vội vàng la lên:

- Còn có một việc phải báo cho ngươi biết. Ngươi có hiểu quy định của nữ tử Miêu gia chúng ta hay không hả, đừng cắn!

- Hiểu, ta hiểu rồi. Y Phù, hiện tại phải giải độc, sau này hãy nói!

Tề Ninh oai phong lẫm liệt:

- Hiện giờ ta lo lắng nhất chính là tính mạng của ngươi, những chuyện khác không quan trọng!

 

1.62999 sec| 2442.242 kb