Tề Ninh dùng Tiêu Dao Hành né tổng quản áo xanh, sau đó tìm đường leo ra khỏi sơn trang, theo con đường lên núi lúc trước mà nhanh chóng xuống núi.
Hắn đoán, Y Phù hẳn là đã xuống núi.
Trên đường đi, Y Phù và đồng bạn bị đuổi giết, phải hóa trang thành người Hán, Tề Ninh biết, nhất định cô nương này đang gánh vác sứ mệnh trọng yếu.
Để có thể sống sót, nàng không tiếc dùng tấm thân xử nữ của mình điên loan đảo phượng, đương nhiên chỉ vì mục đích có thể giữ được tính mạng, hoàn thành sứ mệnh. Đương nhiên nàng không thể ở lại sơn trang này.
Tề Ninh thầm lo, không biết Y Phù đã đi bao lâu, nhưng nghĩ tới, mấy ngày nay nàng bị người đuổi giết, đã kiệt sức, tối qua lại vừa phá thân với mình để giải độc, hẳn thể lực đã bị tiêu hao rất nhiều, lại chưa ăn uống gì, chắc chắn cực kỳ yếu, chỉ sợ không đi được bao xa.
Ánh rạng đông chiếu khắp thiên địa, Tề Ninh để ý thấy bên cạnh có một cây đại thụ, không do dự nữa mà leo lên ngọn cây nhìn xuống chân núi, không chỉ nhìn rõ mọi thứ dưới chân núi còn có thể lờ mờ nhìn được qua hạp cốc bên kia.
Thị lực của Tề Ninh rất tốt, leo lên được cây thì cũng mất khá nhiều thời gian, cẩn thận nhìn khắp xuống dưới chân núi, cuối cùng cũng thấy một bóng người đang chậm rãi đi về phía tây bắc, khá là vui mừng, bèn leo xuống, nhanh chóng xuống núi, chạy theo phía tây bắc đuổi theo.
Từ dưới chân núi nhìn lên bóng người kia cũng không phải quá xa, nhưng chạy lên vẫn tốn kha khá thời gian, cũng may hắn ăn uống no đủ, thể lực dồi dào, nên chẳng mấy chốc cũng đã thấy bóng người, rảo bước đuổi theo, tới gần, lòng hắn nhẹ hơn, nhìn từ đằng sau thì chính là Y Phù rồi.
Y Phù nghe có tiếng động sau lưng, quay đầu liếc nhìn, thấy là Tề Ninh, không nói gì, tiếp tục đi.
- Y Phù, sao nàng không nói tiếng nào đã đi vậy? Ta đã rất lo lắng.
- Ngươi đừng nghĩ rằng hiện giờ chúng ta đã có quan hệ gì, chuyện đêm qua, ngươi cũng phải hiểu ta làm vậy là vì cái gì.
- Biết rõ biết rõ.
Tề Ninh đi theo bên cạnh nàng, thở dài:
- Ta biết nàng là vì giải độc, chứ không phải vì ta tướng mạo anh tuấn phong độ tư thái lỗi lạc mà coi trọng ta!
Không đợi hắn nói xong, Y Phù ngắt lời:
- Ta và ngươi không có liên quan gì nữa, ai đi đường nấy, ngươi cũng không cần đi theo ta.
- Y Phù, nàng nói những lời này sao dễ dàng vậy. Có thể vì phong tục người Miêu các nàng khác người Hán chúng ta. Đối với chúng ta, một khi đã có quan hệ đó, sẽ phải có trách nhiệm với nhau.
Liếc nàng một cái, hắn thâm thúy nói tiếp:
- Tối qua ta là lần đầu tiên, nàng cũng là lần đầu tiên, vậy thì càng không tầm thường rồi.
Y Phù dừng bước. Tới giờ Tề Ninh mới chú ý tới, lúc này dưới chân nàng là giày bện bằng cỏ khô đơn sơ, vì vội vàng nên rất đơn giản, nhưng tốt xấu gì cũng có thể che được ngón chân.
- Ta lập lại lần nữa, chờ chuyện của ta xong xuôi, nếu ta còn sống, đương nhiên sẽ cho ngươi câu trả lời.
Nàng nhìn hắn, hai mắt lấp lánh:
- Nhưng hiện tại ta và ngươi không có bất cứ liên quan gì, tối qua cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì. Ta sẽ không để trong lòng, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Dứt lời, nàng bước đi nhanh hơn.
Tề Ninh vẫn bám theo dai như keo da chó sát bên cạnh, cười nói:
- Nàng có thể cho rằng không xảy ra chuyện gì, nhưng ta thì không nghĩ vậy. Ta là nam nhân, nàng đã trao lần đầu tiên cho ta, là thành nữ nhân của ta rồi. Ta… Y Phù khẽ lật cổ tay. Tề Ninh thấy giữa ngón tay nàng kẹp mấy cây châm nhỏ, cũng không biết là giấu ở đâu, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng rất lạnh lùng :
- Nếu ngươi còn đi theo ta, ta sẽ lập tức bắn châm vào ngươi.
Ngươi biết rồi đấy, người Miêu chúng ta am hiểu cổ độc, nếu bị châm của ta đâm trúng, chắc chắn phải chết.
- Nàng muốn mưu sát phu quân sao?
Tề Ninh vô tội hỏi:
- Nàng không thể đối xử với ta như vậy. Y Phù, một ngày ân ái trăm năm vợ chồng, chúng ta… Thấy hắn làm ra vẻ vô tội, nàng vừa bực mình vừa buồn cười, giậm chân, xoay người liền đi, không để ý tới.
- Y Phù, ta biết nàng không muốn liên lụy tới ta, cho nên không cho ta đi theo. Nàng lo lắng sẽ liên lụy tới ta, ta cũng lo lắng cho an nguy của nàng. Nàng xem nàng đi, đi đường cũng không có sức nữa, nếu gặp mấy thứ quỷ quái kia, một mình nàng chống đỡ được sao?
Nàng cũng không dừng bước, chỉ lạnh như băng nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi đấy. Ta đã nói chúng ta không có liên quan gì. Ngươi sống hay chết có quan hệ gì tới ta đâu. Chỉ là chuyện người Miêu chúng ta không cần người Hán các ngươi nhúng tay vào.
- Y Phù, tối qua nàng đã hy sinh lớn như vậy không phải vì muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?
Tề Ninh thở dài:
- Nhưng nếu nàng cứ hành động theo cảm tính, vạn nhất thật sự xảy ra sai lầm gì, nàng nghĩ nàng còn có thể hoàn thành nhiệm vụ sao? Mặc dù ta không biết nàng muốn làm gì, nhưng nhất định chuyện đó rất quan trọng với nàng. Nàng nói đúng không?
Đồng bạn của nàng dần không còn ai, sinh tử không biết, có lẽ chuyện thành hay bại hoàn toàn là ở nàng. Cho nên, nàng nói xem, an nguy của nàng có quan trọng không?
Thân thể Y Phù mềm mại chấn động, dừng chân quay đầu lại nhìn Tề Ninh.
Lúc này ánh rạng đông đã chiếu xuống, Tề Ninh lại càng thấy rõ hơn, Miêu nữ này, ngũ quan không tính là tinh xảo, nhưng kết hợp với nhau lại có vẻ vô cùng diễm lệ, chừng hai ba hai tư tuối, không còn vẻ non nớt của thiếu nữ thanh xuân, mà giữa hai đầu mày còn có thêm vài phần từng trải.
Được ánh rạng đông tắm rửa, làn da nàng sáng loáng lên như lụa.
Tề Ninh biết, da thịt nàng bóng loáng và rất trơn mềm, mặc dù nàng có vẻ khá mệt mỏi, nhưng cơ thể rắn chắc dẻo dai của nàng vẫn đầy sức sống.
- Ngươi muốn nói gì?
Nghĩ một lát, nàng mới hỏi.
Tề Ninh thở dài:
- Y Phù, hôm qua ta có thể mặc kệ sinh tử an nguy của nàng, nhưng bây giờ thì không. Nàng bây giờ chỉ cần đụng phải địch thủ sẽ không thể thoát thân. Cho nên, nếu nàng đồng ý, ta sẽ đưa nàng tới nơi cần tới, mặc kệ nàng làm gì, ta cũng phải đưa nàng an toàn tới đó.
Y Phù cúi đầu, dường như đang suy nghĩ.
- Nàng đã nói trên đường đi luôn bị đuổi giết, có bao giờ nghĩ tới nguyên nhân không? Các nàng ba phen mấy bận thoát khỏi kẻ địch, vì sao vẫn bị bọn họ đuổi theo?
Nàng cau mày:
- Ta cũng vẫn luôn thắc mắc.
- Chỉ có hai khả năng. Một là, trong số các đồng bạn của ngươi có phản đồ, bán rẻ các nàng, dọc đường để lại ký hiệu cho kẻ địch!
Y Phù lập tức ngắt lời:
- Không có khả năng. Tuyệt đối không. Bọn họ đều là chiến sĩ trung thành dũng cảm nhất, tuyệt đối sẽ không phản bội.
- Vậy cũng chỉ có một khả năng.
Tề Ninh gằn từng tiếng:
- Kẻ địch biết rõ các nàng phải tới nơi nào, cũng biết rõ tuyến đường các nàng đi, cho nên, sau khi các nàng dốc hết sức nghĩ cách thoát khỏi bọn chúng, bọn chúng chỉ cần truy tìm các nàng theo lộ trình các nàng phải đi, là có thể phát hiện tung tích của các nàng.
Y Phù lại rung lên, nhíu cặp mày lá liễu thanh tú:
- Ngươi nói là, bọn chúng biết rõ ý đồ của chúng ta. Cũng biết chúng ta muốn đi đâu?
- Nếu không, rất khó giải thích được vì sao các nàng luôn không thể thoát khỏi bọn họ. Haizz, bọn họ cũng không có Thuật Phong Nhãn, Thiên Lý Nhĩ, có phải lắp đặt máy theo dõi trên người các nàng không?
- Máy theo dõi là cái gì?
Tề Ninh lắc đầu:
- Không có gì. Dù sao thì tình cảnh trước mắt của các nàng vẫn là, bọn chúng ở trong tối, các nàng ở ngoài sáng, bọn chúng nắm giữ hết tuyến đường đi của các nàng, muốn đuổi không kịp các nàng cũng rất khó.
Y Phù như đang suy nghĩ, hắn bồi thêm:
- Y Phù, từ khi khởi hành, có phải các nàng chưa từng đổi tuyến đường?
- Tình hình khẩn cấp, chúng ta cần phải đi tới trong thời gian ngắn nhất, nếu không sẽ không kịp.
- Vậy là đúng rồi. Chẳng những bọn chúng biết rõ nơi các nàng cần đến, còn biết rõ các nàng đang rất cấp bách, nhất định sẽ chọn đi tuyến đường gần nhất. Mà các nàng vẫn luôn không đổi tuyến đường, cho nên luôn nằm trong tay bọn chúng.
Hắn cười nhạt một tiếng:
- Hiện giờ nàng rời đi thế này, có phải vẫn theo lộ tuyến đã định từ trước không?
Thật ra, không cần nàng trả lời, thái độ của nàng cũng đã cho hắn biết, hắn đoán không sai.
- Ta nên nói là các nàng quá đơn thuần, hay là các nàng quá ngu xuẩn đây.
Tề Ninh lắc đầu:
- Đạo lý rõ ràng như vậy mà các nàng vẫn không biết. Ta phục các nàng thật đó.
Y Phù hung hăng trừng mắt với hắn, nhưng cũng biết hắn nói không sai nên không phản bác, do dự một chút rồi hỏi:
- Vậy ngươi có ý kiến gì?
Thấy nàng hỏi vậy, Tề Ninh biết nàng đã động tâm rồi, cười đáp:
- Đương nhiên ta có ý kiến hay, nhưng mà…
Hắn ghé vào gần nàng, thấp giọng dụ dỗ:
- Nàng gọi ta một tiếng “tình lang ca ca”, ta sẽ nói cho nàng biết tiếp theo nên làm thế nào.
Sắc mặt Y Phù lạnh đi. Tề Ninh không chờ nàng lên tiếng đã tiếp tục dụ dỗ :
- Đại cục làm trọng, đại cục làm trọng !
Y Phù hít sâu một hơi, bộ ngực cao vút cũng phập phồng theo.
Thấy hắn mỉm cười nhìn mình, cắn răng một cái, nàng khẽ gọi:
- Tình lang đệ đệ, ngươi nói tiếp theo nên xử lý thế nào?
- Không đúng, không phải ta bảo nàng gọi ta ca ca sao?
Tề Ninh nghiêm túc phản đối:
- Nàng gọi sai rồi.
Y Phù tức giận:
- Ngươi nhỏ hơn ta bao nhiêu ngươi còn không biết sao? Tại sao ta phải gọi ngươi là ca ca?
Ngón giữa kẹp châm, hai đầu lông mày nàng nhíu lại có vẻ lo lắng :
- Ta không có thời gian lằng nhằng với ngươi ở đây. Ngươi mau nói cho ta biết, tiếp theo nên xử lý thế nào ?
Tề Ninh khoát khoát tay:
- Được rồi được rồi. Tạm thời cho nàng gọi đệ đệ. Dù sao cuối cùng cũng sẽ có lúc nàng phải gọi ca ca.
Hắn ghé sát vào, khẽ nói:
- Thật ra chủ ý của ta rất đơn giản, chính là: đổi tuyến đường.
- Không được. Nếu đổi tuyến đường sẽ phải đi thêm hai ba ngày.
- Vậy nàng có nghĩ tới, nếu không đổi đường, nàng vĩnh viễn sẽ không tới được nơi cần đến không? Nàng nguyện ý bỏ ra thêm hai ba ngày thuận lợi, hay cả đời cũng không đến được?
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo