Mưa gió đầy trời có vẻ đã yếu hơn một chút, nhưng dường như bốn phía lại càng lạnh hơn.

Tề Ninh lắc đầu thở dài:

- Ngươi cho rằng nửa đêm cầm đàn ra kéo qua kéo lại là có thể giả mạo cao nhân sao? Muốn lấy mạng của ta, chỉ sợ ngươi không có khả năng.

Hắn cười lạnh:

- Hơn nữa, thật sự là ngươi kéo đàn thối không ngửi được, còn không bằng một đứa trẻ.

Lập tức giọng nói người kia lạnh đi:

- Ngươi nói cái gì? Nói ngông nói cuồng, một tiểu nhi lông vàng thì hiểu được âm luật gì chứ?

- Ngươi kéo thối, không cho người khác nói sao?

Thấy đối phương có vẻ rất quan tâm tới âm luật, hắn càng khiêu khích:

- Ta nói thật, ta nghe không ít người chơi đàn rồi, chỉ có cây đàn hồ này ngươi kéo là khiến ta muốn nôn mửa. Nếu như ta thật sự phải chết, cũng không phải là do bị ngươi giết, mà là do bị âm luật của ngươi hành hạ tới chết.

- Tiểu tử giỏi, ngươi muốn chết.

Người kia bước lên một bước, người lạnh:

- Ngươi đã nói vậy, lão phu sẽ cho ngươi nghe một khúc tử hồn.

Đúng lúc này thì có tiếng thét chói tai vang lên. Nghe tiếng kêu, toàn thân Tề Ninh chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy, từ trong rừng sâu, một người vọt ra, mặc dù đêm tối nhìn không rõ lắm, nhưng cũng thấy được dáng hình thướt tha, thân pháp nhẹ nhàng. Vừa lúc này, trên trời có chớp, nhờ ánh chớp chốc lát này mà Tề Ninh có thể nhìn rõ, bóng hình thướt tha kia là Miêu nữ Y Phù, đằng sau nàng, nữ quái kia vẫn đuổi theo.

Tề Ninh thầm kêu không ổn. Y Phù cũng thấy hắn, kêu lên:

- Còn không mau đi!

Lão già kéo đàn thấy Y Phù, cười quái dị, bỏ mặc Tề Ninh xông tới chắn trước mặt Y Phù. Thấy trước mắt mình lóe lên, Y Phù không nói hai lời, trường đao trong tay đã chém tới lão già kéo đàn.

Thân pháp của lão già kéo đàn vô cùng quỷ mị. Lão nghiêng người, tay trái vẫn cầm đàn nhị hồ, nhưng tay phải đã rút ra được một thanh trường kiếm mỏng manh từ trong đàn đâm tới Y Phù.

Thấy lão kéo đàn thân pháp quỷ mị, ra tay nhanh nhẹn, đằng sau lại có một nữ quái đang chạy tới, Tề Ninh biết, thân thủ của Y Phù tuyệt đối không thể là đối thủ của họ, bèn giễu cợt:

- Ỷ nam hiếp nữ, ỷ khỏe hiếp yếu, lão gia hỏa ngươi thật đúng là không có da mặt, không biết xấu hổ.

Hắn thầm nghĩ, nếu có Bì Lô Kiếm ở đây sẽ không thể nhịn xông lên so mấy chiêu với lão già không biết xấu hổ này, nhưng lần này ra ngoài làm việc, hắn xác định hạn chế hiện thân. Bì Lô Kiếm lại quá nổi bật, không tiện đeo theo người, ngược lại Hàn Nhận ngắn mà tiện, thích hợp mang theo hơn, nên lúc này không có kiếm trong tay.

Y Phù bị ngăn cản, nữ quái kia lại đã đuổi đến nơi, ả không để ý tới lão kéo đàn, giơ khối gang đập lên Y Phù.

Khối gang xé gió vù vù, Y Phù phát hiện ra, nhún chân một cái, thân thể mềm mại búng lên, khối gang nặng nề đập mạnh xuống đất để lại một lỗ thủng thật sâu.

Mặc dù nữ quái này hung ác, nhưng ả xuất hiện như vậy coi như đã giúp Y Phù một tay. Khi ả nện khối gang xuống, lão kéo đàn cũng có vẻ hơi kiêng kị, vội vàng lùi lại, tránh khỏi Y Phù. Y Phù lảo đảo chạy về phía Tề Ninh.

Tới lúc này, Tè Ninh càng thấy rõ, mặc dù Y Phù mặc một bộ váy dài bằng lụa màu tím, nhưng trên thân lại có hai bó vai ngắn, như một tấm áo lót nhỏ được may từ hai mảnh vải một trước một sau, như bắt chước áo giáp trong quân đội.

Hắn biết, mặc dù nữ tử nhà Hán cũng có bó vai như vậy, nhưng không lưu hành, không mấy ai mặc, nhưng theo trí nhớ thì hình như người Miêu lại thích kiểu y phục như áo ba lỗ này. Hắn thầm nghĩ, Y Phù che giấu thân phận người Miêu, cố gắng mặc Hán trang, nhưng vẫn không hợp, lại mặc thêm áo ngoài như áo ba lỗ.

Mới nhìn thì che cũng khá kín, nhưng áo này quá ngắn, vạt áo chỉ đến dưới ngực, cho nên bị bộ ngực cao vút kéo lên một khoảng trống, hai bên vạt áo đội ngực lên, lại càng nổi bật hai ngọn núi no đủ.

Hơi thở của A Phù hơi gấp, búi tóc cũng hơi rối, khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng tỉnh táo, nắm chặt trường đao nhìn nữ quái kia.

Nữ quái kia thất thủ, không do dự, xoay người đuổi theo Y Phù.

Nàng nhíu mày, đang muốn ra đón, Tề Ninh thấp giọng nói:

- Ngươi không giết được ả đâu.

Lúc trước, quả thật hắn không muốn dây dưa với đám quái vật thế này, chỉ mong ném được ả đi thì tốt, nhưng đám người này như u linh, như hình như bóng, xem ra ý đồ muốn bỏ lại không xong rồi.

Nghĩ tới đây, hắn nổi sát ý.

Hắn cũng không phải một người thích trêu chọc thị phi, nhưng nếu thị phi tìm tới tận cửa, hắn chưa bao giờ biết sợ.

Thấy nữ quái kia xông lại, hắn biết, nêu không giải quyết ả, sẽ chỉ càng phiền toái hơn. Thấy ả đang tới sát gần, hắn lắc mình một cái ra đón, cười quái dị:

- Nữ quái này, xem bổn đại gia ta xử lý ngươi thế nào.

Y Phù thấy hắn xông ra, kinh hãi dặn:

- Ngươi cẩn thận!

Nữ quái kia kêu lên một tiếng, vung khối gang quét tới Tề Ninh.

Hắn đã chuẩn bị từ trước, chân chuyển một cái sang bên cạnh ả, mặc dù cơ bắp ả khá cứng nhưng phản ứng không hề chậm, ít nhất còn có vẻ nhanh hơn người thường, cảm giác hắn lách sang bên cạnh mình, bèn quăng khối gang tới.

Thấy khối gang sắp quét tới Tề Ninh, Y Phù vội vàng hô lên, thì thấy thân pháp hắn quỷ mỵ như vậy, nhẹ nhõm hẳn.

Đúng lúc này, có tiếng hồ cầm vang lên, nàng quay đầu nhìn sang thì thấy lão quái kéo đàn kia chỉ còn cách mình vài bước, mặc dù trời tối, nhưng nàng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy làn da lão tái nhợt, điệu cười cổ quái, đôi mắt không ngừng chạy khắp cơ thể mình.

Y Phù dính mưa, quần áo ướt nhẹp dính sát vào cơ thể, khoe hết đường cong trước vểnh sau cong, eo nhỏ mông cong, chân dài ngực lớn, yểu điệu mê người.

Mặc dù Miêu nữ khác với nữ tử nhà Hán, không rụt rè e thẹn như nữ tử người Hán, nhưng bị một lão quái vật nhìn khắp cơ thể như vậy, nàng vẫn cực kỳ bực bội, nắm chặt trường đao, lạnh giọng mắng:

- Các ngươi là ai? Vì sao lại làm tay sai cho người kia?

Lão quái cười hắc hắc:

- Ngươi muốn biết lão phu là ai sao? Chỉ cần đồng ý với lão phu một việc, lão phu sẽ nói cho ngươi biết rốt cuộc ta là ai. Hơn nữa, ngươi muốn cái gì, lão phu sẽ cho ngươi cái nấy.

- Đồng ý chuyện gì?

Lão quái cười u ám:

- Lão phu muốn sưu tầm Thập Bát Mỹ, nhưng đã nhiều năm, chọn tới chọn lui vẫn không hợp ý, vẫn thiếu ba người nữa mới đủ được.

Đại cô nương, lão phu vừa ý ngươi rồi, chỉ cần ngươi đồng ý đi theo lão phu, chẳng những lão phu sẽ nói cho ngươi biết ta là ai, hơn nữa, sau này ai muốn bắt nạt ngươi, lão phu sẽ ra mặt cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?

- Vô sỉ!

Y Phù cười lạnh:

- Các ngươi trợ Trụ vi ngược, sẽ không thể có kết cục tốt.

- Trợ Trụ vi ngược? Ha ha, xem ra đại cô nương đã đọc rất nhiều sách của người Hán nhỉ, cái này cũng biết? Lão phu có thể dạy dỗ ngươi, xem tư thái này của ngươi, lão phu nhất định có thể dạy dỗ được!

Lời chưa dứt, Y Phù đã giương đao bổ tới.

Nàng cũng biết mình không phải đối thủ của lão quái này, nhưng tự tôn của Miêu nữ rất cao.

Miêu nữ cởi mở hơn nữ tử người Hán, dám yêu dám hận, không hề né tránh tình cảm nam nữ, nhưng tự ái của các nàng cũng cực cao.

Thích một người, các nàng có thể trả giá vì hắn, nhưng nếu ghét một người, sẽ không cho phép bất cứ một lời nói nhơ bẩn nào dính lên người mình.

Lão quái kéo đàn ăn nói không sạch sẽ, đương nhiên nàng không thể tha thứ.

Lão thấy nàng ra tay, cười hắc hắc, thân pháp quỷ mỵ lách sang một bên. Y Phù liên tục chém mấy đao, thể lực của nàng đã hao tổn sâu sắc, ra đao cũng yếu hơn, tốc độ cũng không nhanh. Lão cười ha hả:

- Đúng đúng, cứ như vậy, đại cô nương cứ chém đi, còn đẹp hơn đám nữ nhân kia của ta cởi hết xiêm y nhảy múa!

Lách mình ra đằng sau nàng, lão đặt tay lên vai Y Phù. Nàng kinh ngạc, hoa dung thất sắc, trở tay đánh lại một đao.

Lão đẩy đao sang, đặt tay lên chóp mũi ngửi ngửi, cười dê:

- Hắc hắc, thơm quá thơm quá.

Tiểu mỹ nhân, lão phu không thể xa ngươi rồi. Tuyệt không thể để cho ngươi thoát.

Lúc này Tề Ninh đang cuốn lấy nữ quái kia, thân pháp như hồ, mấy lần suýt nữa thì bị khối gang của ả quét trúng, nhưng đều may mắn tránh được.

Có mấy lần hắn muốn vòng ra đằng sau nữ quái kia, nhưng ả cũng rất nhanh, lại dùng khối gang có phạm vi tấn công cực lớn. Tề Ninh biết rõ uy lực của khối gang kia, không dám đụng chạm, nên vẫn khó tìm được cơ hội vòng ra đằng sau lưng ả.

Hắn đã nhìn ra được nhược điểm của ả.

Nếu như đối đầu chính diên với ả, sẽ không chiếm được tiện nghi gì, đối phương ăn đao kiếm không sợ bị thương, không biết đau, lại có khối gang đáng sợ kia đánh tới, thân thể huyết nhục khó mà chịu nổi.

Phương pháp duy nhất, chỉ có thể vòng ra đằng sau ả mà ra tay.

Trước kia A Phù đã nói, muốn đối phó với con rối chỉ có thể chặt được đầu rối. Đương nhiên Tề Ninh cũng hiểu điều này, không có đầu rối mà con rối vẫn hoạt động được thì thật sự là gặp quỷ rồi.

Nhưng thân pháp của Tề Ninh đã rất linh hoạt, mà nữ quái như có phản xạ, khối gang luôn cuốn quanh thân hắn. Mặc dù hắn nhanh, nhưng vẫn không tìm được cơ hội tốt.

Mặc dù lão quái kéo đàn vẫn đang đấu với A Phù, nhưng chênh lệch thực lực giữa hai bên không hề nhỏ. Vốn lão có thể đơn giản đánh bại nàng, nhưng lại vẫn lần lữa không hạ thủ, mà chỉ vờn quanh trêu chọc nàng, như thể chơi như vậy rất vui.

Bỗng có tiếng tru, A Phù và Tề Ninh đều giật mình. Bọn họ nhận ra, tiếng gào kia là của con rối còn lại. Trước mắt còn chưa giải quyết được nữ quái này, không ngờ con rối kia cũng đã tìm đến.

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

5.87364 sec| 2428.992 kb