mưa gió

Gã cao lớn kéo khối gang bước từng bước lại gần, bước chân tương đối cứng nhắc.

Lúc này, hai hộ vệ thủ hạ của Tề Ninh đều đang tiếp nữ nhân kia.

Hai người võ công không yếu, lại phối hợp ăn ý, quấn lấy nữ nhân kia, đã mấy lần tìm được cơ hội chém trúng ả, nhưng cực kỳ kinh hãi là cơ thể ả như cái cây, cứng ngắc, mặc dù cũng chém bị thương nhưng ả vẫn thản nhiên không biết đau, vẫn vung thiết liên trong tay lên.

Sụt một cái, một gã hộ vệ chém được một đao lên người nữ quái kia. Ả vung thiết liên đánh lại gã.

Ả cực kỳ nhanh, hộ vệ kia muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể dùng thân đao ngăn lại, nào ngờ nữ quái kia lại quá khỏe, thiết liên đánh trúng thân đao, thân đao bị đánh bật trở lại đập vào ngực hộ vệ kia. Gã kêu lên đau đớn, bay ra ngoài.

Tề Ninh kinh hãi, lúc này, gã cao lớn kia đã xông lại nhanh hơn, vung khối gang đập lên Y Phù. Y Phù uốn người né tránh, không tùy tiện ra tay, nhưng vẫn quấn lấy gã cao lớn. Nha Cam xông lên, cùng Y Phù đối phó với gã.  Nữ quái hét lên một tiếng. Tề Phong thấy một hộ vệ đã bị đánh bay, quá sợ hãi, mặc kệ cổ tay của mình đang bị thương, chỉ băng bó qua loa một chút rồi chạy tới nhặt đại đao vừa làm rơi, định xông tới.
 

Tề Ninh thấy gã hộ vệ kia bị đánh bay, miệng phụt máu tươi, giãy giụa dưới đất vài cái vẫn không thể đứng dậy, liền hiểu gã đã bị thương không nhẹ. Nếu kéo dài thêm, chỉ sợ khó giữ được tính mạng. Hắn lập tức đi tới, lấy một viên Huyết Đan nhét vào miệng gã, trầm giọng ra lệnh:

- Nuốt vào.

Gã hộ vệ kia đầu váng mắt hoa, nhưng nghe giọng Tề Ninh liền cố gắng nuốt Huyết Đan vào bụng.

Tề Ninh nhìn sang Lý Đường đã sợ ngẩn ra, quát:

- Ngươi qua đó, trông coi gã.

Lý Đường bị Tề Ninh quát lên, phục hồi lại tinh thần đi tới, toàn thân lạnh rung, không biết có phải vì mưa đêm lạnh như băng không.

Trong cơn mưa to, Tề Ninh quan sát cuộc chiến. Hai nhóm người chia ra đối phó với từng người một. Thật lòng mà nói, hai con rối một nam một nữ này võ công đều chỉ thường thường, không có gì đặc biệt, nếu đơn đả độc đấu, võ công của mỗi người ở đây đều hơn hai con rối này.

Nhưng chúng lại cực kỳ khỏe, cho dù là nữ quái kia cũng khỏe hơn tất cả mọi người. Đáng sợ nhất là, cơ thể chúng như mình đồng da sắt, đao kiếm chém lên chỉ để lại vết thương, nhưng cả hai đều không thấy đau đớn gì, ngược lại, một khi bị khối gang trong tay chúng đánh phải, không chết cũng bị thương.

Mặc dù Tề Phong đã lên trợ trận, lấy một địch hai, nhưng phe Tề Ninh vẫn không có được lợi thế nào.

Dường như hai con rối kia vẫn chưa dùng hết sức, hoàn toàn không biết mệt mỏi là gì. Chém giết trong cơn mưa cực kỳ tốn thể lực, nhưng dường như chuyện này chẳng hề ảnh hưởng tới chúng.

Tề Ninh nhìn thấy cả, cũng hiểu, cho dù hai người Tề Phong không bị đánh trúng, nhưng nếu cứ tiếp tục đánh nhau ở đây, nhất định sẽ vì thể lực bị tổn hao nghiêm trọng mà thua mất. Hán nhíu mày, nhìn sang mấy hộ vệ bị thương đang nằm run rẩy, hấp hối, chợt kêu lên:

- Tề Phong, hai người các ngươi lui ra, mang người rời đi, không thể đấu lâu với ả!

Tề Phong đáp:

- Công tử, chúng ta ngăn chặn quái vật kia, công tử mang theo Chu Thuận rời đi.

Tề Ninh biết, hai người Tề Phong đánh tiếp cuối cùng sẽ không chống đỡ nổi nữa, rất có thể sẽ bị nữ quái này gây thương tích. Hộ vệ Chu Thuận kia nhất định đã bị thương cực kỳ nghiêm trọng, mặc dù Huyết Đan có thể tạm thời trì hoãn thương thế của gã, nhưng vẫn phải mau chóng trị liệu. Nếu mình có thể dùng Tiêu Dao Hành đấu với nữ quái này để cho đám người Tề Phong rời đi cũng tốt.

Mình có Tiêu Dao Hành, cho dù không giết được ả, muốn thoát thân cũng không quá khó khăn.

- Không cãi!

Tề Ninh nắm chặt Hàn Nhận, bước lên quát:

- Các ngươi mau chóng rời đi, hội họp tại nơi nào đó.

Tề Phong còn muốn nói gì nữa, hắn đã cả giận quát:

- Bớt nói nhảm. Còn không mau đi!

Thấy hắn nổi giận, mặc dù không muốn bỏ lại chủ nhân, nhưng thấy hắn vô cùng trấn định, nên sau một lát so dự, Tề Phong vẫn lui trước.

- Các ngươi rời đi, ta không có gì làm phân tâm, rất dễ thoát thân.

Các ngươi ở lại, còn vướng chân ta. Mau đi đi.

Đang nói chuyện, nữ quái kia chạy về phía Tề Ninh, vung khối gang lên đập hắn.

Chân trái hắn bước lên trước chân phải, rất nhẹ nhàng.

Tề Phong chạy tới, cõng Chu Thuận lên, một hộ vệ khác còn muốn ở lại chiến đấu với Tề Ninh lại bị hắn quát lui. Mấy người kia, mặc dù do dự, nhưng bị Tề Ninh quát thêm một tiếng nữa. Không làm gì được, Tề Phong vác Chu Thuận lên vai, dẫn Lý Đường cùng một hộ vệ khác xoay người chạy đi trong cơn mưa.

Đám người Tề Phong vừa đi, tâm trạng Tề Ninh lập tức được thả lỏng. Bộ pháp Tiêu Dao Hành huyền bí khó lường, muốn tránh nữ quái cũng rất dễ dàng. Tìm được cơ hội, hắn cũng ra tay hai lần, Hàn Nhận đâm vào người nữ quái kia, mặc dù đã khoét ra được hai cái lỗ máu, nhưng ả vẫn thản nhiên không biết đau đuổi sát hắn.

Y Phù và Nha Cam liên thủ chém giết gã cao lớn kia, giằng co mãi không xong.

- Không đúng!

Đột nhiên Y Phù tỉnh ngộ:

- Nha Cam, đây là cái bẫy!

- Cái bẫy?

- Hai kẻ này đang cố ý giữ chân chúng ta.

Y Phù tỉnh ngộ:

- Chỉ sợ đám yêu nhân kia đang chạy tới…

- Không sai. Chúng ta không thể ở lại chỗ này được lâu, mau mau rời đi.

- Chúng ta không thể đi chung, chia nhau ra mà đi. Nếu ai có thể sống sót, nhất định phải đuổi tới đó.

Nha Cam tránh thoát được khối gang quét tới:

- Ngươi đi trước đi, ta ngăn nó lại.

Y Phù không nói gì, uốn mình, vòng eo mềm mại linh lung thướt tha tránh được một kích của gã cao lớn kia, hai chân dài giao nhau, xoay người chạy đi. Gã kia đuổi theo sau, Nha Cam cũng đã đuổi theo đằng sau, đại đao chém lên lưng gã, gã tru lên, bỏ qua Y Phù, quay người quét khối gang tới Nha Cam.

Tề Ninh nghe tiếng Y Phù kêu, hắn không định đấu mãi với nữ nhân này, thấy đám người Tề Phong đã chạy vào trong màn mưa, cũng không do dự nữa, xoay người bỏ đi. Nữ nhân kia thấy hắn muốn đi nhất định không buông tha, kéo khối gang đuổi theo hắn.

Trong cơn mưa to tầm tã, ẩn ẩn có tiếng sấm ầm ù.

Lúc này Tề Ninh cũng bất chấp mọi thứ chạy như bay trong màn mưa, phía sau là cái bóng mảnh mai kéo theo khối gang khổng lồ, mặc dù tứ chi có hơi cứng nhắc, nhưng tốc độ cực nhanh, hai chân guồng giao như không biết mệt mỏi là gì.

Toàn thân Tề Ninh ướt đẫm nước mưa. Trong cơn mưa đêm, hắn cũng không xác định được phương hướng, chạy ra được vài dặm, cũng may hắn đã tu luyện nội công, chạy xa vậy vẫn thở được.

Chạy được mấy dặm, quay lại, không thấy nữ quái kia hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Đảo mắt chung quanh, chỉ thấy bốn phía mênh mông, bên trái là một mảnh rừng già, bên phải là một dòng sông nhỏ.

Đang nghĩ không biết đám người Tề Phong đã thoát hiểm chưa, chợt hắn nghe thấy có tiếng động cổ quái gì đó. Hắn nhíu mày, nghe được tiếng y y nha nha, mặc dù tiếng mưa gió không nhỏ nhưng vẫn không che được tiếng động kia, cẩn thận lắng nghe, hình như là tiếng hồ cầm.

Tề Ninh cả kinh, nhìn theo tiếng đàn, lờ mờ thấy được, phía trước, không xa, dưới một gốc đại thụ, một bóng người đứng dưới tàng cây kéo đàn nhị hồ. Hắn không nhìn rõ bóng dáng người kia, nhưng kẻ đó kéo đàn trong mưa gió đương nhiên cực kỳ quỷ mị.

Tề Ninh không muốn trêu chọc thị phi, không lại gần mà xoay người muốn tránh đi. Đi một đoạn ngắn, tiếng hồ cầm không còn nữa, hắn cảm giác mình đã tránh được người kia, đột nhiên lại nghe thấy tiếng đàn, ngẩng đầu nhìn, bóng hình kia đã xuất hiện trước mặt mình như quỷ mị, lần này là đứng thẳng ngăn giữa đường.

Tề Ninh thầm rùng mình, thầm nghĩ, người này nhanh thật.

Người kia vừa kéo đàn vừa cười ha hả:

- Lão phu khó kéo được đàn, đã gặp nhau sao không chờ nghe hết khúc rồi hẵng đi. Chút tình mọn ấy cũng không cho sao?

- Các hạ là thần thánh phương nào?

Mặc dù kinh hãi nhưng giọng nói của Tề Ninh vẫn rất bình tĩnh:

- Vội vàng đi đường, ta chỉ sợ không có thời gian cũng không có tâm tư được hân thưởng cầm nghệ của các hạ.

Trong lòng hắn cười lạnh, thì ra đối phương là một lão già, làn điệu lão kéo thực không ra hình ra dạng gì, cực kỳ khó nghe, vậy mà không ngại để cho người ta nghe mình kéo đàn nữa.

Nhưng người kia cười nói:

- Lão phu không cầu người, nhưng nếu ngươi có thể thành thật nghe, có lẽ lão phu còn có thể cho ngươi được chết một cách thống khoái.

Nếu không… hắc hắc lão phu muốn ngươi vừa nghe hát vừa dùng dao gọt từng tấc thịt của mình. Ngươi có nghe không?

Lão vừa nói, Tề Ninh lập tức hiểu, đối phương là địch, không phải bạn.

Hắn ghét nhất là người khác uy hiếp mình. Người trước mắt này, trước kia chưa từng gặp mặt, vậy mà vừa thấy mặt đã muốn lấy mạng mình. Tề Ninh thầm cười lạnh, thản nhiên hỏi lại:

- Hai cỗ cương thi vừa rồi không phải do ngươi điều khiển đằng sau chứ? Ta với ngươi không thù không hận, ngươi lạm sát kẻ vô tội, có phải tâm địa quá độc ác không?

- Ngươi đừng trách lão phu.

Lão già đối diện vừa kéo đàn vừa cười ha hả:

- Tối nay, ngươi bị cuốn vào việc này, thấy điều không nên thấy, nghe điều không nên nghe, ta muốn để cho ngươi sống cũng không được. Thật ra ngươi cũng không cần khó chiu, trên đời này ngày nào cũng có người chết oan, ngươi chỉ là một trong số đó mà thôi.

Dừng một chút, lão vừa cười vừa nói:

- Ngươi cũng không thể gọi hai thứ kia là cương thi. Có người nghe thấy sẽ không vui. Đó là bảo bối của lão ta, ghét nhất là người khác chê bảo bối của mình đấy.

Lão nói vậy là phủ nhận hai con rối như cương thi kia có liên quan tới mình.

Tề Ninh nhíu mày, thật lòng là hắn cũng muốn biết tại sao người này lại đứng bên đường, lén lén lút lút, giả thần giả quỷ…

ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới hành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con in, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full Đầu tiên ... 27 35 36 37 38 39 47 ... Cuối

Gửi trả lời nhanh  Đến Bản đầy đủ mm0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
 

uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ycệhn LCịộcnhg  sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì  đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 3m,8 n5â5ng c Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
 

Trang 38 của 57 Đầu tiên ... 28 36 37 38 39 40 48

uyện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 371 đến 380 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị

 

1.48649 sec| 2430.602 kb