Tề Ninh cố hết sức giúp Y Phù giải độc hai lần, tới khi toàn thân Y Phù mồ hôi đầm đìa hư thoát, lúc này Tề Ninh mới cảm thấy mình đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ.
Cảm giác nóng như lửa thiêu trên người Y Phù đã biến mất, điều này khiến Tề Ninh rất yên tâm.
- Hiện giờ có phải tốt hơn nhiều rồi không?
Tề Ninh áp sát Y Phù, hỏi nhỏ:
- Có cần thêm lần nữa không?
Y Phù bị dày vò một hồi, cả người mềm nhũn ra, giọng căm hận nói:
- Biến.
Bị đẩy ra, Tề Ninh cười hắc hắc.
Mặc dù làm tới hai lần nhưng cảm thấy toàn thân trên dưới nhẹ bẫng, không hề bởi cố sức giải độc mà thể lực suy yếu, ngược lại cảm thấy thần thái sáng láng. Hắn nói nhỏ:
- Đã đói bụng chưa?
Y Phù cuộn mình lại, kéo xiêm y che cơ thể, cũng chẳng nói lời nào.
Tề Ninh biết lần này tốn sức lực nhiều, ngay cả mình cũng còn cảm thấy hơi đói, nên nói nhỏ:
- Ta đi tìm cho ngươi chút đồ ăn, tìm cho ngươi cả một đôi giầy.
Ngươi nghỉ tạm ở đây chốc lát, ta quay lại ngay.
Y Phù quay đầu nhìn Tề Ninh, như muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không nói.
Tề Ninh mặc quần áo, cầm hàn nhận, sau đó mới nhanh tay lẹ chân đi ra cửa, thuận tay đóng cửa lại. Gió mưa ngoài phòng đã ngừng, chỉ còn có nước mưa giọt xuống từ mái hiên, rơi trên mặt đất tí tách.
Bốn phía tĩnh mịch, trời đã về khuya. Trong lòng Tề Ninh biết đại viện này dù có người thì lúc này chắc cũng ngủ rồi.
Loại nhà lớn thế này hiển nhiên có không ít phòng bếp lớn. Hắn thấy bụng rất đói, biết Y Phù cũng rất lâu rồi chưa ăn gì, hơn nữa tiêu hao thể lực, lúc này tất nhiên là đói tới khó chịu.
Khu nhà này rất rộng rãi, Tề Ninh đi đến trước một dãy nhà, thầm nghĩ phòng bếp nên ở nơi này, nên bước nhẹ vào bên trong khu nhà.
Cả khu nhà dường như không có dấu người, vắng lặng đáng sợ. Đột nhiên thấy cách đó xa xa có ngọn đèn dầu lóe lên, đang di động, Tề Ninh nhanh chân tới gần. Từ xa xa hắn đã thấy một người tay cầm đèn lồng, thân mặc thanh sam, đang đi trên một con đường đá nhỏ ở phía trước, đầu hơi cúi. Ở phía sau cách gã không xa còn có một thân ảnh khác, đi rất chậm cách một đoạn. Trời quá tối, nhất thời Tề Ninh cũng không nhìn được rõ ràng hình dáng của người đó.
Đúng vào lúc này, chợt nghe một loạt tiếng bước chân vang lên. Chỉ thấy đối diện người mặc thanh sam kia có mấy người đi tới, bước chân cực nhanh. Tề Ninh lắc mình tới phía sau một ngọn núi giả, thò đầu nhìn ra. Chỉ thấy người tới là một trung niên mặc hoa phục cẩm y, đang dẫn theo mấy người đi về hướng người mặc thanh sam nọ.
Còn chưa tới gần, trung niên kia đã run giọng nói:
- Tiêu Dao, là, là Tiêu Dao sao?
Giọng nói nghe có vẻ kích động và hưng phấn dị thường.
Người mặc thanh sam cầm đèn lồng đi trước tránh ra một bên, thân ảnh đi phía sau gã đã bước nhanh tới, chắp tay nói:
- Đại ca, vẫn khỏe đấy chứ!
Giọng nói còn hơi nghẹn ngào.
Trong lòng Tề Ninh tò mò, chỉ thấy trung niên kia ôm thân ảnh đó mà khóc rống lên:
- Tiêu Dao, thật sự là Tiêu Dao.
Huynh đệ tốt, sao bao nhiêu năm như vậy ngươi mới tìm được tới đây? Ngươi có biết là những năm nay ngày nào ta cũng trông mong có thể gặp lại ngươi được một lần không?
Người gọi là Tiêu Dao kia cũng hết sức kích động nói:
- Đại ca, năm đó không từ mà biệt là lỗi của tiểu đệ. Mấy năm nay ta cũng luôn nhớ đại ca.
Tề Ninh nghe tới đó, lập tức hiểu rõ, nghĩ hai người này rất có thể là huynh đệ nhưng chia cách nhiều năm, tối nay mới gặp lại ở nơi này.
Chỉ là khoảng cách quá xa, hắn cũng không nhìn rõ hình dáng, chỉ cảm thấy giọng nói của Tiêu Dao kia đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải.
- Huynh đệ, ngươi thật sự khiến ta nhớ chết mất.
Người trung niên kia đột nhiên cười to nói:
- Huynh đệ chúng ta gặp lại là chuyện nên cao hứng, làm sao lại khóc lóc như đàn bà thế.
Buông Tiêu Dao ra, y nghĩ gì đó, quay người lại nói:
- Huynh đệ, mấy người này đều là khách của ta, mọi người tụ hội uống rượu luận võ. Ha ha ha, đại ca ta mấy năm nay dù thích vũ đao lộng thương nhưng vẫn không hề tiến bộ. Võ công năm đó của ngươi trên ta, mấy năm qua rồi, tất nhiên là tiến bộ rất nhiều.
Những người phía sau đều tiến lên chắp tay. Một người cười nói:
- Lục trang chủ khiêm tốn quá.
Danh tiếng Lục đại trang chủ Phong Kiếm sơn tranh có người phương nào không biết. Nếu luận võ công, mấy năm nay còn tăng tiến mạnh. Đưa mắt Tây Xuyên, chỉ sợ không có mấy người là đối thủ của người rồi.
Sắc mặt Lục trang chủ kia trầm xuống, giọng nói lạnh lùng hẳn, thản nhiên nói:
- Hồng bang chủ. Nếu ngươi còn nói như vậy thì chúng ta không thể làm bằng hữu được đâu.
Vị Hồng bang chủ kia ngẩn ra.
Lục trang chủ trầm giọng nói tiếp:
- Chư vị, từ giờ trở đi, không ai được gọi ta là trang chủ nữa. Lục Thương Hạc ta mấy năm nay chỉ là giúp huynh đệ của mình trông coi Phong Kiếm sơn trang mà thôi. Hôm nay chủ nhân chân chính đã trở về, hiển nhiên là vật phải quy chủ.
Tất cả mọi người đều cả kinh. Mà tâm trạng Tề Ninh lúc này cũng cực kỳ buồn bực.
Đột nhiên nghĩ tới, mấy người này nói tới Phong Kiếm sơn trang hẳn là ngôi nhà lớn này. Nghe tên này thì có chút mùi giang hồ, xem ra hắn đánh bậy đánh bạ, không ngờ xông vào Phong Kiếm sơn trang rồi. Mà Lục Thương Hạc này thoạt nhìn cũng là một nhân vật hàng đầu tại Tây Xuyên.
- Đại ca, nếu huynh nói như vậy thì hiện giờ tiểu đệ quay đầu đi luôn.
Tiêu Dao cười khổ nói:
- Vốn ta không muốn lại đây quấy rầy đại ca nhưng đại ca đã phái người tìm tới, nếu ta không tới, chỉ sợ đại ca sẽ trách ta.
Tề Ninh nhíu mày, chỉ cảm thấy giọng nói của Tiêu Dao kia rất quen thuộc. Hắn cẩn thận quan sát hình dáng người nọ, lại có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết nhưng rốt cục gặp mặt ở nơi nào thì nhất thời không nghĩ ra được.
- Ta nghe người ta nói đệ đã trở lại Tây Xuyên liền phái người đi tìm quanh.
Lục Thương Hạc cười ha hả nói:
- Trước đó đã có người tới bẩm báo, nói tối nay chắc chắn đệ sẽ tới đây gặp mặt. Đại ca ta ở chỗ này chờ đã lâu. Mấy vị này đều là người có thân phận nổi danh võ lâm Tây Xuyên. Lần này mời mấy vị tới đây cũng là để chính danh cho huynh đệ ngươi. Từ nay về sau, đại ca sẽ trả lại Phong Kiếm sơn trang cho huynh đệ. Đệ mới là chủ nhân của Phong Kiếm sơn trang.
Mấy người phía sau hiển nhiên hoàn toàn không biết gì về việc này. Đã có người giật mình nói:
- Lục trang chủ, Lục đại hiệp, chẳng lẽ vị này chính là Thiếu trang chủ Hướng Tiêu Dao của Phong Kiếm sơn trang năm đó sao?
Lục Thương Hạc cười ha hả nói:
- Không sai. Đây chính là huynh đệ kết bái Tiêu Dao của ta.
Hướng Tiêu Dao cười nói:
- Mười tám năm không gặp, không ngờ đại ca đã kết giao được với nhiều nhân vật nổi danh võ lâm như vậy.
- Tiêu Dao, bên ngoài gió lạnh, chúng ta vào nhà nói chuyện. Ta đã sớm chuẩn bị tiệc rượu rồi, đêm nay nhất định không say không thôi.
Vừa nói Lục Thương Hạc vừa kéo cánh tay Tiêu Dao, đi vào trong phòng. Mấy người khác cũng đều cười mà đi theo.
Trong viện yên tĩnh rất nhanh. Tề Ninh đi ra từ phía sau ngọn núi giả, chỉ thấy một căn phòng cách đó không xa đang đốt đèn nến sáng như ban ngày. Đoàn người đúng là đang đi về hướng đó.
Trong lòng Tề Ninh đang nghĩ xem rốt cục đã gặp Tiêu Dao kia ở đâu nhưng càng nhớ lại càng cảm thấy mơ hồ.
Hắn do dự một chút, xác định bốn bề vắng lặng, lúc này mới nhanh chóng đi về hướng căn phòng bên kia. Mấy người này đều là nhân sĩ giang hồ, hiển nhiên tai mắt rất nhạy bén. Tề Ninh cẩn thận dị thường, lặng lẽ mò tới cạnh phòng, nhẹ nhàng sờ soạng tới một cánh cửa sổ đã mở rộng từ trước.
Lúc này đèn đóm trong phòng sáng rực như ban ngày. Tề Ninh cũng không tiện thò đầu vào thăm dò, tránh bị phát hiện. Chỉ nghe mấy câu hàn huyên, sau đó hình như mọi người đều đã ngồi xuống.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Chư vị, hôm nay là ngày huynh đệ chúng ta gặp lại nhau sau mười tám năm. Những chuyện khác chúng ta không quản nữa, đêm nay mọi người uống say một hồi.
Nếu ai có thể cho huynh đệ chúng ta say ngã thì ta cầm một ngàn lượng bạc này tạ ơn.
Tề Ninh thầm nghĩ Lục Thương Hạc này ra tay thật sự không kém, một ngàn lượng bạc cũng không phải là một con số nhỏ.
Hướng Tiêu Dao cười nói:
- Đại ca nói đùa rồi. Mấy năm nay tửu lượng của ta kém đi rất nhiều, không còn giống như năm xưa đâu.
- Hả?
Lục Thương Hạc cười nói:
- Huynh đệ còn nhớ rõ, năm đó hai người chúng ta chém giết Ba Đông Lục Quỷ, sau đó mỗi người uống hết một bình rượu lớn, cuối cùng lăn ra ngu ngay trên đường lớn mà.
- Còn nhớ rõ.
Hướng Tiêu Dao thở dài:
- Đó là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi. Năm đó chúng ta tuổi trẻ khinh cuồng. Hiện giờ đại ca cũng đã sắp già rồi.
- Ta cũng bốn mươi tám rồi.
Lục Thương Hạc cũng thở dài nói:
- Hai năm nữa là năm mươi rồi.
Huynh đệ năm nay cũng bốn mươi ba rồi phải không?
Hướng Tiêu Dao cười nói:
- Hóa ra đại ca còn nhớ rõ.
- Làm sao có thể không nhớ rõ được chứ. Còn một tháng chính là sinh nhật của ngươi rồi.
Lục Thương Hạc nói:
- Tiêu Dao, nếu ngươi còn coi ta là đại ca của ngươi, sinh nhật năm nay của ngươi phải do đại ca giúp ngươi làm. Mười tám năm rồi, đại ca rất nhớ, cuối cùng cũng muốn làm gì đó cho ngươi mới được!
Nói tới đây, giọng nói của y đã nghẹn ngào.
- Lục trang chủ Lục đại hiệp, theo ta biết, năm đó Phong Kiếm sơn trang được gọi là Thừa Ảnh sơn trang, cho tới khi Hướng lão gia tử phong kiếm quy ẩn, Thừa Ảnh sơn trang mới đổi tên thành Phong Kiếm sơn trang.
Một giọng nói chậm rãi cất lên:
- Thứ cho ta mạo muội, từ đó về sau thanh danh Phong Kiếm sơn trang giảm hẳn, trên giang hồ hầu như quên mất danh hiệu này. Mãi cho tới khi Lục đại hiệp làm cho Phong Kiếm sơn trang lại một lần nữa danh chấn Tây Xuyên. Phong Kiếm sơn trang hôm nay và ngày đó đã khác nhau rồi.
Lục Thương Hạc trầm giọng nói:
- Ý của Phùng môn chủ là sao đây?
- Lục đại hiệp, ngươi biết ta vẫn luôn là người nói lời thẳng thắn.
Phùng môn chủ kia trầm giọng nói:
- Lục đại hiệp hôm nay là nhân vật đứng đầu võ lâm Tây Xuyên, bao nhiêu người đều lấy người làm gương. Nếu hôm nay Lục đại hiệp giao lại Phong Kiếm sơn trang cho, hắc hắc, cho vị Hướng huynh đệ này, ta chỉ sợ sẽ dao động võ lâm Tây Xuyên.
Lục Thương Hạc lạnh lùng nói:
- Phùng môn chủ, ta mời ngươi tới đây là bởi ngươi là người trượng nghĩa, xử sự công bằng. Nhưng hiện tại ngươi nói như vậy, chẳng lẽ muốn chia rẽ quan hệ huynh đệ chúng ta sao?
Chỉ thấy Hồng bang chủ kia cất lời:
- Lục đại hiệp, cũng chính bởi tính tình Phùng môn chủ cương trực nên mới nói như vậy. Trang chủ Phong Kiếm sơn trang không phải là danh hiệu của một mình Lục đại hiệp. Danh hiệu này có được là nhờ Lục đại hiệp nghĩa khí, chủ trì công đạo, lúc này mới giúp Phong Kiếm sơn trang trở thành nơi được mọi người kính ngưỡng. Chuyện có liên quan tới cả võ lâm Tây Xuyên, Lục đại hiệp trước khi quyết định thì nên suy nghĩ một chút cho võ lâm Tây Xuyên.
Giọng nói người này hết sức kích động, khẳng khái giãi bày.
Tề Ninh nhíu mày, nghĩ thầm thoạt nhìn Lục Thương Hạc này hình như có tình cảm cực kỳ sâu đậm với huynh đệ Hướng Tiêu Dao của y. Nhưng mấy người này rõ ràng lại lo lắng Lục Thương Hạc trả lại vị trí trang chủ Phong Kiếm sơn trang.
Chợt nghe Hướng Tiêu Dao cười nói:
- Chư vị danh túc không nên suy nghĩ nhiều. Hôm nay ta trở về chỉ là để thăm đại ca của ta một chút thôi, cũng không có bất cứ ý gì khác. Năm đó ta giao Phong Kiếm sơn trang cho đại ca rồi thì sẽ không lấy lại nữa. Trước đây Phong Kiếm sơn trang là của đại ca, sau này cũng là của đại ca.
Dừng lại một chút, gã mới nói tiếp:
- Thừa Ảnh kiếm năm đó ta đã tặng cho đại ca. Có Thừa Ảnh kiếm nơi tay, không có kẻ nào dám có gan hoài nghi thân phận của đại ca.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo