Tề Ninh nhìn như đang ăn gì đó, hình như cũng chẳng hứng thú gì với lời hai người nói nhưng thực ra lại nghe không lọt một lời nào ra ngoài tai.

Mặc dù hai người cũng không nói trắng hẳn ra nhưng Tề Ninh cũng đã lần ra được chút dấu vết.

Không hề nghi ngờ gì nữa, cái gọi là Túc Ảnh kia đương nhiên là một nữ nhân, hơn nữa cũng hết sức quen thuộc Tiêu Dao. Từ lời nói, thậm chí có thể phát hiện ra, năm đó tình cảm của Hướng Tiêu Dao và Túc Ảnh hình như cũng rất sâu đậm.

Nhưng cuối cùng Túc Ảnh lại đi theo Lục Thương Hạc.

Đương nhiên trong đó có những chuyện tình cảm rất phức tạp rối rắm, chỉ là Tề Ninh cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú với ân oán của ba người này, trong lòng đang suy nghĩ tìm cơ hội rời đi. Dù sao thì Hướng Tiêu Dao cũng nói tính tình mình không tốt, nếu thật sự không từ mà biệt, Hướng Tiêu Dao cũng có thể giải thích với Lục Thương Hạc.

Bởi lẽ hiện giờ Y Phù đang ở bên trong nhà gỗ một mình, đương nhiên mình không thể ở mãi chỗ này được.

Lục Thương Hạc hơi trầm ngâm, rốt cục nói:

- Tiêu Dao, nếu ngươi vẫn còn coi ta là đại ca thì lần này phải đi gặp nàng. Ta biết lần này ngươi trở về là có việc cần hoàn thành. Thần Hầu phủ ban Thiết Huyết Văn, nhất định mọi người phải đi tới Thiên Vụ Lĩnh diệt trừ Hắc liên thánh giáo. Trước đó ta cũng không thúc giục ngươi đi, nhưng sau khi chuyện này qua đi rồi, đợi Tây Xuyên bình tĩnh lại, ngươi phải đi một chuyến.

- Đại ca, sao huynh phải kiên trì như vậy chứ?

- Không phải là ta kiên trì.

Lục Thương Hạc nghiêm mặt nói:

- Năm đó tình cảm ba người chúng ta sâu đậm ra sao, chẳng lẽ ngươi định cả đời này không gặp nàng thật? Cho dù là không nói chuyện trước đó thì ta là đại ca kết bái của ngươi, nàng là đại tẩu của ngươi. Chẳng lẽ ngươi có thể không gặp mặt đại tẩu của mình?

Hướng Tiêu Dao cười khổ một tiếng, nói:

- Đại ca, nếu nói như vậy thì Tiêu Dao chỉ còn cách vâng lời rồi.

Nhất thời Lục Thương Hạc lộ vẻ vui mừng, nói:

- Đây mới là huynh đệ thật tốt của ta.

Y nâng chén cùng uống với Tiêu Dao một chén.

Tề Ninh lại buông đũa, nhìn Lục Thương Hạc một cái, cười hỏi:

- Thế bá, vãn bối có một chuyện xin được hỏi, mong thế bá không ngại mà chỉ bảo cho.

- Ồ?

Lục Thương Hạc cũng tươi cười nói:

- Tiểu Lâm Tử, ngươi muốn hỏi chuyện gì?

- Vừa rồi ta đứng ngoài nghe thấy, bảo chủ Bạch gia bảo và tám đại đệ tử toàn bộ bị Hắc Liên thánh giáo sát hại, chẳng lẽ thật là vì lập uy sao?

Tề Ninh cười nói:

- Trong đó có nguyên nhân khác hay không?

- Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?

Tề Ninh nhìn về phía Tiêu Dao, cười nói:

- Mấy năm nay ta và sư phụ du lịch giang hồ, thấy qua không ít chuyện, mặc dù ngu độn chưa thể học được nhiều nhưng sư phụ thường nói, ở trong giang hồ, quan trọng nhất là kết giao nhiều bằng hữu, ít kết thù. Nếu một người thụ địch khắp nơi trên giang hồ, thế thì dù có bản lĩnh thông thiên cũng nửa bước khó đi.

Hướng Tiêu Dao bình tĩnh tự nhiên, nâng chén uống rượu.

Lục Thương Hạc cười nói:

- Sư phụ của ngươi nói không sai.

Hành tẩu giang hồ, quan trọng nhất là kết giao nhiều bằng hữu rồi.

- Vừa rồi ta cũng nghe thấy, Bạch gia bảo cũng coi là môn phái nổi danh tại võ lâm Tây Xuyên.

Tề Ninh chậm rãi nói:

- Bạch gia bảo gặp bất trắc, Hiên Viên Đường Hiên Viên lão gia tử lập tức triệu tập mấy chục cao thủ đi tới Thiên Vụ Lĩnh báo thù cho Bạch gia bảo. Theo chuyện này chứng tỏ quan hệ của Bạch gia bảo trên giang hồ là rất rộng lớn, thực lực không kém.

- Không sai.

Lục Thương Hạc nói:

- Trong các môn phái của Tây Xuyên, Bạch gia bảo có thể xếp trong mười hạng đầu.

- Hắc Liên thánh giáo sáng lập từ mười tám năm trước nhưng Bạch gia bảo lại gặp bất trắc từ tám năm trước.

Tề Ninh nói:

- Nếu Hắc Liên thánh giáo muốn giết người lập uy thì vì sao lại phải đợi tới khi sáng lập giáo hơn mười năm mới làm chứ? Hắc Liên thánh giáo cũng coi như là một phần tử trên giang hồ. Một nhân vật nhỏ trên giang hồ cũng biết là không nên gây nhiều kẻ địch mạnh, chẳng lẽ Hắc Liên thánh giáo không hiểu đạo lý này? Vì sao bọn họ còn muốn lấy Bạch gia bảo lập uy? Chẳng lẽ bọn họ không biết, giết sạch Bạch gia bảo nhưng vẫn lưu lại tiếng ác, và sẽ trở thành công địch của võ lâm Tây Xuyên.

Làm như vậy chẳng phải là tự phá hủy con đường của mình sao?

Hắn cười hắc hắc nói:

- Lúc trước Phùng môn chủ cũng từng nói, chẳng qua Hắc liên thánh giáo chỉ là một đám người Miêu dựng lên, hơn nữa căn bản thực lực cũng không mạnh mẽ như lời đồn. Đã như vậy thì bọn họ hẳn càng phải tạo quan hệ tốt với võ lâm Tây Xuyên mới đúng.

Nhưng trên thực tế, bọn họ lại làm ngược lại. Chẳng lẽ giáo chủ Hắc Liên thánh giáo là loại ngu xuẩn sao?

Lục Thương Hạc nghe vậy không khỏi ngẩn người. Hướng Tiêu Dao cũng thản nhiên nói:

- Đừng có ăn nói linh tinh.

Tề Ninh cười hắc hắc nói:

- Sư phụ, trong lòng ta tò mò cho nên mới xin hỏi thế bá thôi.

Lục Thương Hạc lại vuốt râu tán thưởng nói:

- Tiêu Dao, đồ đệ này của ngươi thông minh lanh lợi, quả nhiên là không tồi. Hắn nói không sai. Hắc Liên thánh giáo ra tay với bọn họ cũng là có nguyên nhân khác.

- Ồ?

Hướng Tiêu Dao nói:

- Xin đại ca chỉ giáo cho.

- Lúc trước đám người Phùng môn chủ ở đây, có một số chuyện vi huynh không tiện nói thẳng.

Lục Thương Hạc thở dài:

- Ngươi cũng biết, Tây Xuyên Hán Miêu hỗn tạp, không ít người Hán bắt nạt người Miêu. Mà người Miêu vẫn luôn có lòng đề phòng người Hán. Chẳng qua người Miêu khi ở trong núi rừng, bọn họ khống chế rất nhiều ngọn núi, có một số dược liệu quý hiếm cũng do bọn họ khống chế. Từng tháng tại khu vực đặc biệt sẽ có giao dịch giữa hai bên Hán Miêu, trao đổi thứ mình cần.

- Chuyện này có quan hệ gì với Bạch gia bảo?

Lục Thương Hạc nói:

- Bạch gia bảo ở Tử Đồng. Tử Đồng là thị tập, đều nằm trong tay Bạch gia bảo. Bảo chủ Bạch gia bảo có không ít môn nhân là quan lại địa phương, cho nên thực lực rất mạnh. Mỗi tháng bọn họ đều phái người tới giữ gìn trật tự thị tập, từ đó thu phí bảo vệ!

- Hóa ra là địa đầu xà.

Tề Ninh không nhịn được nói.

Lục Thương Hạc lập tức nói:

- Tiểu Lâm Tử, cũng không thể nói như vậy được. Mười sáu quận Tây Xuyên có rất nhiều người, rất nhiều chuyện ngay cả quan phủ cũng không quản nổi. Trên giang hồ đều là bang hội, trên thực tế cũng giúp quan phủ duy trì trật tự địa phương. Người Miêu có không ít kẻ hung hãn, mà trong người Hán cũng có không ít người e sợ thiên hạ không loạn. Nếu như thực tế không có người nào quản thúc, thường xuyên sẽ xảy ra chuyện tư đấu, vì thế cũng đã chết không ít người rồi.

Tề Ninh hỏi:

- Bạch gia bảo ra mặt, thì thị tập có thể thái bình vô sự sao?

- Nói vậy cũng không sai nhiều lắm.

Lục Thương Hạc nói:

- Vốn tất cả đều an bình vô sư nhưng có một lần, có một người Miêu mang theo một cây nhân sâm cực kỳ trân quý xuất hiện.

Bảo bối đó có giá trị xa xỉ, đưa ra thị tập bán ra với giá cao. Liên tục mấy tháng, những người hiểu biết liền nhận ra, mấy người Miêu kia nhất định đã tìm được cả khu sâm mọc, thế nên có người liền động lòng!

Tề Ninh hiểu ra:

- Lục thế bá, chẳng lẽ Bạch gia bảo thèm thuồng vùng nhân sâm đó sao?

- Lúc ấy nhị đệ tử của bảo chủ Bạch gia bảo ở thị tập, nhất thời bị quỷ mê tâm, không ngờ thừa dịp sau khi giải tán hội chợ liền dẫn người lén đi theo, bắt mấy người Miêu kia trở lại.

Lục Thương Hạc thở dài:

- Người biết việc này cực ít. Cuối cùng mấy người Miêu kia ra sao, ngay cả tới giờ ta cũng không biết.

Chẳng qua nửa tháng sau khi chuyện đó xảy ra, Hắc Liên thánh giáo liền ra tay. Cho nên hiện giờ nhìn lại, hiển nhiên lập uy không phải là nguyên nhân rồi.

Tề Ninh cười lạnh nói:

-Bạch gia bảo bắt nạt người Miêu, Hắc Liên thánh giáo ra tay dạy dỗ, chuyện này cũng không có gì sai.

Vốn bởi Thu Thiên Dịch mà hết sức phản cảm với Hắc Liên thánh giáo, lần này nghe Lục Thương Hạc kể, cảm giác chán ghét trong lòng Tề Ninh với Hắc Liên thánh giáo cũng giảm đi vài phần. Hắn thầm nghĩ Hắc Liên thánh giáo do người Miêu lập nên, tạo chỗ dựa cho người Miêu cũng chẳng có gì sai cả.

- Oan có đầu, nợ có chủ. Cho dù thật sự muốn báo thù thì đi tìm nhị đệ tử của bảo chủ Bạch gia bảo là được, làm sao có thể giết tất cả tám đại đệ tử và bảo chủ Bạch gia bảo được chứ?

Lục Thương Hạc nghiêm mặt nói:

- Giang hồ có quy định của giang hồ, không thể gây tổn thương cho người vô tội. Hơn nữa rốt cục chuyện trong đó thế nào, cho tới bây giờ còn chưa có kết luận. Chết người là chuyện lớn, nếu giết người thì cũng làm sao có thể nhục thi thể, chặt đầu bọn họ treo lên cột cờ được? Thủ đoạn này tàn nhẫn quá mức.

Hướng Tiêu Dao cầm bầu rượu lên tự rót cho mình, chỉ lẳng lặng lắng nghe chứ không xen lời.

- Lùi lại một bước mà nói, cho dù Bạch gia bảo có tội, Hắc Liên thánh giáo ra tay dạy dỗ là có lý nhưng Hiên Viên lão gia tử và mấy chục hảo thủ kia là vô tội, chỉ đi tới Thiên Vụ lĩnh nói lý, không ngờ đều bị giết chết tại Thiên Vụ lĩnh. Hắc hắc, Hắc Liên thánh giáo tàn nhẫn tàn khốc thế nào là có thể thấy rồi.

Lục Thương Hạc cười lạnh nói:

- Tà giáo trên giang hồ như vậy, tất nhiên ai cũng có thể giết.

Lúc này Hướng Tiêu Dao rốt cục hỏi:

- Đại ca, ta cũng từng nghe tới tên tuổi của Hiên Viên Đường, Hiên Viên Đức. Võ công của người này cũng không kém, bằng hữu tại Tây Xuyên đông đảo. Lão nhờ cậy mấy chục người có tên tuổi, hiển nhiên cũng không phải hạng người tầm thường. Nhóm người này tụ lại một chỗ, người có thể ngăn bọn họ cũng không nhiều. Có thể giết sạch bọn họ, đưa mắt khắp Tây Xuyên, trừ Hắc Liên thánh giáo ra thì chỉ sợ cũng không có bang hội nào khác có thể làm được!

Lục Thương Hạc gật đầu, Hướng Tiêu Dao lại nói tiếp:

- Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Hắc Liên thánh giáo tất nhiên không kém. Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch là nhân vật mà danh hiệu chẳng những là Tây Xuyên mà cả giang hồ cũng đang vang đội. Nhưng theo ta biết, người này chỉ là giáo chúng của Hắc Liên thánh giáo.

- Không sai.

Lục Thương Hạc gật đầu nói:

- Huynh đệ nếu biết Thu Thiên Dịch thì hiển nhiên biến Hắc Liên tứ thánh sứ rồi?

- Hắc Liên tứ thánh sứ là cái gì?

Hướng Tiêu Dao hơi nheo mắt lại:

- Mười mấy năm tiểu đệ không ở Tây Xuyên, hơn nữa thế lực của Hắc Liên thánh giáo không ra ngoài Tây Xuyên, trừ biết một chút đại khái nhân sĩ võ lâm Tây Xuyên và Hắc Liên thánh giáo ra, bên ngoài hoàn toàn không biết gì về Hắc Liên thánh giáo cả. Hắc Liên tứ thánh sứ này có tên tuổi thế nào?

Lục Thương Hạc nói:

- Hóa ra ngươi không biết Hắc Liên tứ thánh sứ. Thật ra hiểu biết của ta về Hắc liên thánh giáo cũng có hạn, chỉ biết Hắc Liên thánh giáo có Độc, Y, Sắc, Quỷ tứ đại thánh sứ. Mà người được biết đến nhiều nhất chính là Độc sứ Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch rồi. Rốt cục ba người khác là thần thánh phương nào, người Miêu vốn thần thần bí bí, hơn nữa lại cực kỳ hiếm lộ diện trên giang hồ, ngay cả ta cũng không biết.

- Võ công của Thu Thiên Dịch không kém, công phu dùng độc lại càng kiệt xuất thiên hạ.

Hướng Tiêu Dao như nghĩ tới điều gì đó:

- Nếu là Tứ thánh sứ, ba người khác cũng không thể yếu hơn Thu Thiên Dịch được. Nói như thế thì dưới tay giáo chủ Hắc liên thánh giáo còn có bốn đại cao thủ sao?

- Không phải bốn đại mà là sáu đại cao thủ.

Ánh mắt Lục Thương Hạc nghiêm nghị:

- Ở giữa giáo chủ Hắc Liên thánh giáo và Tứ thánh sứ còn có Huyền Dương và Thái Âm.

- Huyền Dương? Thái Âm?

Tề Ninh hơi ngạc nhiên hỏi.

Lục Thương Hạc chậm rãi nói:

- Huyền Dương truy hồn, Thái Âm đoạt mệnh. Đây là một câu nói duy nhất về hai người mà ta lăn lộn tại Tây Xuyên nhiều năm như thế mới biết được.

Dừng lại một chút, ánh mắt y trầm xuống:

- Nếu so với Tứ thánh sứ thì thủ hạ của Hắc Liên thánh giáo càng sợ hai người kia hơn.

 

0.09993 sec| 2449.125 kb