Tề Ninh nhìn thái độ của Điền phu nhân, tức khắc cảm thấy không thoải mái, thầm nghĩ chẳng lẽ mình rất mê mị sao? Cố Thanh Hạm nhìn thấy mình né tránh thì thôi, sao Điền phu nhân cũng có vẻ khẩn trương như vậy, như thể lúc nào mình cũng có thể cưỡng gian nàng vậy?

Hắn hơi buồn bực, nhưng vẫn nói:

- Tới Tây Xuyên phu nhân định phái bao nhiêu người đi? Phu nhân không định tự mình tới Tây Xuyên chứ?

- Núi cao đường xa, một nữ nhân như ta sao chịu nổi.

Điền phu nhân cười đáp:

- Dược hành Điền gia nhà chúng ta có người chuyên lo thu mua, hàng năm qua lại Tây Xuyên ba lượt, lần này phái đi năm sáu người, tới Tây Xuyên chuẩn bị dược liệu trước rồi thuê tiêu cục hộ vệ vận chuyển đoàn dược liệu từ Tây Xuyên về.

- Thì ra là vậy. Hẳn người phái đi Tây Xuyên phải rất quen thuộc hoàn cảnh địa lý Tây Xuyên?

Điền phu nhân khẽ gật đâu:

- Mấy người bọn họ nguyên quán cũng ở Tây Xuyên, một năm mấy lần qua lại, hết sức quen thuộc mười sáu quận ở đó.

Dừng một lát, nàng cẩn thận hỏi:

- Vì sao Hầu gia lại hỏi chuyện này?

Tề Ninh suy nghĩ một chút, hỏi lại:

- Ngày mai bọn họ khởi hành?

- Hầu gia đã đồng ý có thể mở phường làm thuốc, ta sẽ phái họ khởi hành vào sáng sớm ngày mai.

Ta thấy, nhất định nguồn tiêu thụ vị thuốc kia của Hầu gia rất tốt, chỉ sợ cung không đủ cầu, nên chuẩn bị sớm, có nhiều dược liệu chưa bào chế hơn cũng tốt.

Tề Ninh cười nói:

- Phu nhân tính toán chu đáo, xem ra có thể làm ăn thật tốt. Thực không dám giấu, thật ra ở đây ta còn có mấy đơn thuốc, nếu ngươi có thể làm ăn tốt, sau này mấy phương thuốc này ta đều giao cho ngươi quản lý.

Thật ra trong người hắn làm gì có phương thuốc nào, nhưng hắn chắc chắn sau này hỏi xin Đường Nặc một hai đơn thuốc cũng không phải vấn đề lớn gì.

Điền phu nhân vui mừng nhướn mày:

- Hầu gia yên tâm, nhất định ta sẽ quản lý tốt, không để cho Hầu gia thất vọng.

Nàng rất vui mừng, cảm giác từ khi quen biết tiểu Hầu gia này, dược hành Điền gia cũng sắp đón mùa xuân rồi.

- Ngày mai ta cũng muốn khởi hành tới Tây Xuyên.

Tề Ninh suy nghĩ một lát mới nói:

- Vừa vặn ta cũng không biết nhiều về hoàn cảnh Tây Xuyên, nếu phu nhân đồng ý, không biết có thể cho ta đi cùng thủ hạ của ngươi tới đó không? Trên đường cũng tiện chiếu cố lẫn nhau.

Điền phu nhân hơi sững sờ, lập tức vui vẻ đồng ý:

- Vậy thì tốt quá, có Hầu gia đi cùng, được hưởng nhờ phúc Hầu gia, đoạn đường này hẳn là bọn họ thuận buồn xuôi gió rồi.

Nàng đứng dậy:

- Hầu gia, ta sẽ lập tức dặn bọn họ chuẩn bị cho tốt, sáng sớm ngày mai sẽ bảo họ tới Hầu phủ gặp Hầu gia.

Tề Ninh khoát tay:

- Không cần, sáng sớm mai ta sẽ dẫn người tới chỗ ngươi, rồi nhập đoàn cùng khởi hành.

Dừng một lát, hắn vẫy vẫy tay với nàng.

Điền phu nhân do dự một chút mới xích lại gần. Tề Ninh hơi ghé sát lại, hạ giọng nói:

- Ngươi nói với bọn họ, đừng nói với người ngoài, lần này ta đi Tây Xuyên là có đại sự quan trọng cần làm, không muốn bị quá nhiều người nắm được hành tung. Nếu bị người ta biết, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.

Điền phu nhân khẽ giật mình, khuôn mặt xinh đẹp hơi ỉu đi, tội nghiệp hỏi:

- Hầu gia, ta không làm gì sai, tại sao phải tìm ta tính sổ?

Nàng xinh đẹp động lòng người, lúc này hơi nhíu mày tỏ vẻ tội nghiệp lại càng điềm đạm đáng yêu. Tề Ninh cố ý lạnh mặt nghiêm trang trêu chọc nàng:

- Hành tung của ta mới chỉ nói cho ngươi biết, nếu có ai khác biết, đương nhiên là chỉ có ngươi tiết lộ ra ngoài.

Lúc này, Điền phu nhân đang có cảm giác gần vua như gần cọp, thầm hoài nghi rốt cuộc hợp tác với vị tiểu Hầu gia này là phúc hay là họa, nàng đau khổ nói:

- Dù sao ta cũng sẽ không nói, cũng sẽ không cho bọn họ nói lung tung. Nếu thật sự có người khác biết hành tung của Hầu gia, trước hết ngài phải đi điều tra rõ mới có thể trị tội.

Nàng cắn cặp môi đỏ mọng, hơi cúi đầu xuống, tựa như hơi oán trách Tề Ninh.

Nhìn vị phu nhân xinh đẹp này thái độ lại giống như một tiểu cô nương, lòng Tề Ninh xao động.

Hắn cười ha ha:

- Ngươi đừng lo quá, dặn dò bọn họ giữ vững ý là tốt ròi. Đúng rồi, chuyện làm ăn với bên Thái y viện thế nào rồi? Bọn họ có làm khó gì ngươi không?

Vừa nhắc tới Thái y viện, sắc mặt Điền phu nhân đã tươi tỉnh hẳn lên, vội đáp:

- Năm ngoái đã đưa một chuyến dược liệu tới chỗ Thái y viện rồi.

Tháng này còn có một chuyến nữa cần đưa qua. Chu đại nhân là người hiền lành, rất dễ tiếp xúc, còn khích lệ khen hàng của dược hành Điền gia chúng ta là thượng đẳng.

- Chu đại nhân?

- Là Hữu Viện phán Thái y viện Chu Tư Kiêm Chu đại nhân. Chu đại nhân quản lý kho thuốc Thái y viện.

Tề Ninh gật đầu:

- Vậy tốt rồi.

Hắn đứng dậy:

- Ta còn có chuyện, không giữ phu nhân lại nữa, phu nhân cũng về chuẩn bị một chút đi, sáng sớm mai ta sẽ qua.

Điền phu nhân lại cám ơn một phen rồi mới rời đi.

Mặc dù Tề Ninh biết Trác Thanh Dương đột nhiên biến mất thì nhất định quan phủ sẽ tham gia điều tra, chỉ sợ thư viện Quỳnh Lâm sẽ phải trải qua một hồi phong ba, nhưng mình sắp rời Kinh, cũng không có thời gian lo quá nhiều việc, chỉ có thể chờ quay về rồi xử lý tiếp.

Vừa nghĩ tới thư viện Quỳnh Lâm, hắn lại nghĩ tới quyển trục kia, bèn quay về nhà mình, dùng Hàn Nhận cạy một viên gạch trong góc phòng, dùng khăn vải bọc quyển trục kia lại hai lần, vùi sâu vào góc tường, sau đó lại phủ gạch lên, dẫm ấn kín kẽ, không thấy chút sơ hở nào.

Hiện có không ít người đang ngấp nghé quyển trục này, mặc dù hắn cũng không rõ nó để làm gì, nhưng hiểu nhất định không phải vật tầm thường, hiện giờ không có thời gian tìm tòi nghiên cứu bí mật trong đó, chỉ đành tạm thời cất giấu đi.

Mặc dù rất có thể Trác Thanh Dương mất tích là do kẻ thù bắt đi, nhưng tất cả những thứ này trước mắt đều không thể kết luận.

Tề Ninh hoàn toàn không biết gì cả, nếu đột nhiên một ngày nào đó lão đột nhiên xuất hiện đòi mình quyển trục, đương nhiên hắn phải trả lại.

Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, lần này tới tận Tây Xuyên, Tề Ninh cũng mang theo ngân phiếu bốn vị công tử phú thương lần trước đưa cho, đi xa như vậy, có hành lý hay không cũng không sao, chỉ cần có bạc trong người thì cũng chẳng cần mang theo cái gì.

Vì sắp phải đi xa nên đêm nay hắn đi ngủ sớm. Hôm sau, trời vừa tỏ, hắn đã bị tiếng đập cửa đánh thức, kèm nhèm bò dậy mở cửa, thấy trời vẫn tối thui, trước cửa là một bóng hình tiếu lệ. Là Cố Thanh Hạm, nàng thấy hắn vẫn còn buồn ngủ, không nói gì, tự mình vào trong phòng.

Tề Ninh vui hẳn lên, thầm nghĩ, mỹ phụ này gần đây luôn đề phòng mình, đến gần vài bước cũng không dám, nói gì đến ở chung một phòng với mình. Ấy vậy mà sáng sớm nàng đã vào phòng mình, lá gan cũng không nhỏ.

- Tam nương, sao thức dậy sớm vậy?

Tề Ninh mặc thêm một cái áo, cười ha hả hỏi:

- Ta sẽ không lén lút bỏ chạy đâu.

Cố Thanh Hạm tức giận trừng hắn một cái, nhè nhẹ thở dài:

- Hành lý đã chuẩn bị xong, cái ăn đồ mặc ta đều chuẩn bị cả rồi, đã giao cho bọn Tề Phong mang theo.

Nàng rút ra một chồng ngân phiếu, lại lấy ra một cái túi tiền nhỏ đưa qua:

- Đây là ngân phiếu ba ngàn lượng, ngươi mang theo bên người, đi ra ngoài, không có bạc không được. Còn nữa, trong túi tiền này có ít bạc vụn, còn có mấy miếng vàng lá, trên đường có thể sử dụng.

Tề Ninh nhận lấy túi tiền:

- Ta có bạc rồi, không cần mang theo ngân phiếu.

Cố Thanh Hạm cau mày:

- Ngươi cứ cầm đi. Đi ra ngoài, thà mang nhiều chứ đừng mang ít.

- Tam nương, ta là người lớn rồi, cũng hiểu chuyện, thật sự không cần ngân phiếu.

Thấy hắn kiên trì, nàng thở dài cất ngân phiếu đi:

- Trời vẫn còn lạnh, ta có chuẩn bị xiêm y cho ngươi. Trên đường ngươi chịu khó mặc nhiều một chút, đừng để bị lạnh. Còn nữa, bên Tây Xuyên độc chướng không ít, ngươi chưa từng tới đó, không biết có hợp đất hợp nước không nữa, dù sao thì mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Tề Ninh gật đầu. Nàng lại nói:

- Đi ra ngoài không thể giống như ở nhà, mọi chuyện đều phải dựa vào ngươi. Ngươi tính tình lãng đãng, lại thích xen vào việc của người khác, đi ra ngoài cũng nên kín đáo một chút. Mặc dù ngươi là Hầu gia, nhưng Cẩm Y Hầu chúng ta không quản tới Tây Xuyên được, cho dù là Hoàng thượng phái ngươi đi làm việc công cũng không phải mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

Dừng một lát, nàng lại dặn:

- Không nên tranh chấp với người ta. Phải bình an mới tốt, đừng để cho ta ở nhà phải lo lắng!

Cố Thanh Hạm cứ dài dòng dặn do, Tề Ninh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm kích gật đầu:

- Tam nương không cần lo lắng.

Ta làm xong việc sẽ về nhà sớm thôi. Nương ở nhà cũng không nên quá cố sức, mệt mỏi, phải bảo trọng chính mình. Nếu có nhân vật quan trọng nào gây khó dễ với Hầu phủ chúng ta, nương cũng đừng nóng lòng, chờ ta trở về sẽ thong thả xử lý.

Cố Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn, trách:

- Ta vừa mới dặn dò ngươi đó, đã quên rồi sao? Bảo ngươi đừng có tranh cường đấu ngoan, còn chưa đi ngươi đã muốn tranh chấp với người ta. Ngươi không ở trong Kinh, có ai tới làm khó dễ chúng ta chứ?

Tề Ninh cười nhẹ, đột nhiên nhìn thấy nàng xoay người sang phía khác, còn đang thắc mắc chưa kịp mở miệng đã thấy vai nàng hơi run lên. Hắn vội chạy tới trước mặt nàng, thấy nàng đang cầm khăn lau mắt, đôi mắt đẹp hơi hồng lên, vội hỏi:

- Tam nương, ta chỉ ra khỏi nhà thôi, sao phải khóc?

- Đừng có nhìn.

Nàng uốn người tránh ra:

- Tối qua ta ngủ không ngon, hơi rát mắt thôi. Ai khóc chứ? Chớ có nói hươu nói vượn.

Nàng nói tiếp:

- Bọn Tề Phong đã dậy chờ ngươi rồi, ngươi cũng rửa mặt đi.

Cố Thanh Hạm tự mình chuẩn bị nước ấm cho hắn. Hắn rửa mặt rửa tay, thu dọn một lúc rồi cùng nàng ra cửa, đám người Tề Phong đã chờ ở tiền viện.

Lần này không mang theo nhiều người, từ trong hộ vệ của Hầu phủ chọn ra hai hảo thủ khôn khéo tinh nhanh đi theo. Cố Thanh Hạm dặn dò:

- Tề Phong, lần này các ngươi tới Tây Xuyên, làm việc phải cẩn thận, càng phải chiếu cố Hầu gia cho cẩn thận. Nếu Hầu gia ít đi một cọng tóc, về nhà ta sẽ không tha cho mấy người các ngươi.

- Tam phu nhân yên tâm, thuộc hạ đưa đầu ra thề!

- Phi! Ai cho ngươi đưa đầu? Còn chưa ra khỏi nhà đã nói năng bậy bạ. Ta muốn mấy người các ngươi đều bình an trở về!

Tề Phong và hai hộ vệ cùng chắp tay:

- Chúng thuộc hạ luôn ghi nhớ lời Tam phu nhân dặn dò.

- Tam nương, ta không đi chào hỏi Đường cô nương và Thái phu nhân được, sau này nhờ nương nói với hai người một tiếng giúp ta.

Cố Thanh Hạm gật đầu, đưa mấy người ra ngoài. Ngựa đã chuẩn bị xong, mấy người Tề Ninh lật mình lên ngựa. Cố Thanh Hạm và dám người Hàn Thọ đứng trước cửa.

Tề Ninh xua tay:

- Tam nương, ngoài này lạnh lắm, mọi người mau đi nghỉ một lát đi, chúng ta sẽ về rất nhanh… Thấy hai đầu lông mày nàng vẫn còn lo lắng, hốc mắt vẫn đỏ, hắn thầm thở dài mỉm cười thúc ngựa đi một đoạn, quay đầu lại, thấy bóng hình xinh đẹp của nàng vẫn đứng đó, trong bóng tối mịt mờ, yếu đuối vô hạn.

 

2.06111 sec| 2435.75 kb