Trong mười sáu quận Tây Xuyên, quận Ba Đông và Ba Tây là rộng rãi nhất, nhân khẩu đông đúc nhất.
Giữa hai quận này có ba quận, theo thứ tự là Đãng Cừ, Thanh Hóa và Thông Xuyên.
Thanh Hóa, Thông Xuyên hướng lên bắc, Đãng Cừ nằm ở phía tây Ba Đông, qua Đãng Cừ là tới quận Ba Tây.
Đãng Cừ và Ba Tây đều là dãy núi trập trùng, liên miên không dứt, đầu mùa xuân, vô số cành cây trên núi cũng bắt đầu đâm chồi, đã nhìn thấy sắc xuân.
Xưa nay hai quận này có thế lực mạnh nhất của người Miêu. Cho tới nay, cho dù là quan viên địa phương ở Tây Xuyên, ở hai quận này cũng chỉ lấy An phủ làm chủ.
Trong quận Đãng Cừ, đồi núi tung hoành, khe nước róc ách, non xanh nước biếc, quang cảnh đậm chất Tây Xuyên.
Trong quận Đãng Cừ có ba tòa núi lớn vô cùng nổi tiếng, tên Thiên Tuyền, Hổ Cứ và Cập Khê.
Ba tòa núi hình thành thế chân vạc, có suối nước Thương Khê chảy quanh. Thương Khê chín rẽ mười tám vòng, vờn quanh dãy núi bồi đắp hai bờ. Bên cạnh bờ có kiến trúc kiền lan thức đặc biệt của cảnh nội Tây Xuyên.
Kiến trúc kiền lan thức là xây phòng dùng trúc gỗ làm chủ yếu, tầng dưới bỏ trống, sống ở trên.
Duối nước róc rách vòng quanh, trong mát và sạch sẽ, từ trên núi chảy xuống, một nhánh chảy qua Thiên Tuyền từ trên xuống, tới Thiên Tuyền, nước suối đọng lại thành một cái hồ nhỏ, sau đó mới xuôi theo nam. Cách tiểu hồ vài dặm có một chợ của người Miêu, người giao dịch ở đây cũng không ít.
Để thuận tiện cho người qua lại, trong chợ còn có hai khách điếm, là do người Hán kinh doanh.
Đã là làm ăn, cho dù là người Hán hay người Miêu đều mong hòa khí sinh tài, bình thường thì tất cả mọi người đều rất tuân thủ quy tắc địa phương. Người Hán hiểu rất rõ quy tắc của người Miêu, chỉ cần tôn trọng quy tắc của người Miêu ở địa phương, người Miêu cũng sẽ vui vẻ nhìn thấy người Hán làm ăn ở đây. Dù sao thì người Hán cũng có thể thường xuyên mang tới rất nhiều hàng hóa mà họ thích.
Khi Tề Ninh cùng Y Phù tới một khách điếm, trời đã hoàn toàn tối.
Rời sơn trang Phong Kiếm, Y Phu vẫn nghe theo Tề Ninh, đổi tuyến đường ban đầu, chọn đường vòng.
Hai người gần như đi cả ngày cả đêm, trên đường, Tề Ninh còn mua hai con ngựa, đi thêm hơn một ngày thì tới gần núi Thiên Tuyền.
Đại Sở thiếu ngựa, Tây Xuyên cũng chẳng có mấy, muốn mua được ngựa tốt còn khó hơn cả tìm giai nhân tuyệt sắc, thật vất vả mới tìm thấy ngựa, mặc dù nó đã già, sức chịu đựng và tốc độ cũng kém, nhưng Tề Ninh vẫn ra bạc mua lấy, cũng là để tránh chậm trễ.
Đường Tây Xuyên giống như dòng Thương Khê, chín rẽ mười tám vòng, vòng hết một vòng tròn lớn, vừa đi vừa hỏi, hai người cũng thuận lợi tìm được đến bên này này núi Thiên Tuyền Đãng Cừ.
Lúc này Tề Ninh đã biết, đích đến của Y Phù là Khê Sơn Đãng Cừ.
Muốn tới Khê Sơn, nhất định phải đi qua núi Thiên Tuyền, ba núi thành thế chân vạc, mặc dù không xa, nhưng dọc đường rất hiểm yếu khó đi, cũng phải cần một ngày.
Đến núi Thiên Tuyền thì trời đã tối đen, Tề Ninh dứt khoát khuyên Y Phù nên nghỉ ngơi một đêm trong khách điếm trong thành.
Y PHù lại muốn đi cả đêm, nhưng Tề Ninh khuyên giải đạo lý ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi một hồi, nghỉ ngơi cho tốt một đêm, khôi phục lại tinh khí thần, tốc độ ngày mai sẽ nhanh hơn. Nàng đi đường mấy ngày liền, quả thật cũng khá là kiệt sức bèn miễn cưỡng đồng ý.
Mặc dù biết đích đến của nàng là Khê Sơn, nhưng hắn lại không biết nàng tới đó làm gì, dọc đường cũng rất nhiều lần ướm hỏi, nhưng hiển nhiên Y Phù thông minh hơn hắn tưởng rất nhiều, một chữ cũng không nói. Mặc dù hai người đồng hành ba bốn ngày nhưng hắn vẫn không biết nàng tới Khê Sơn làm gì, nàng cũng không nói thừa nửa câu.
Cũng may, vì đổi tuyến đường, nên dọc đường đi cũng không bị ngăn cản, trên đường hai người cũng mua vài bộ đồ của người Hán để thay đổi.
Hai người vào trong khách điếm, đã có người ra chào đón, thấy cách ăn mặc của người nhà Hán, gã cười hỏi:
- Hai vị khách quan muốn ở trọ sao?
Tề Ninh ném ra một khối bạc vụn, hỏi:
- Có một phòng không?
Y Phù ở bên cạnh thản nhiên nói:
- Hai phòng!
Tề Ninh bất động thanh sắc đưa mắt liếc tiểu hỏa kế kia một cái.
Có thể làm hỏa kế ở nơi nam bắc vãng lai này cũng phải linh hoạt hơn người thường, gã lập tức cười đáp:
- Cô nương, thật không phải, các người tới thật đúng lúc, chỉ còn một gian phòng duy nhất. Nếu chậm chân một lát nữa, chỉ sợ cũng không có nữa.
Tề Ninh thầm tán thưởng, quay đầu nhìn nàng:
- Đi ra ngoài nên thoáng một tí đi.
Hơn nữa, ở cùng một chỗ còn có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nàng yên tâm, có ta ở đây, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Y Phù thầm nghĩ: Ở cùng với ngươi mới có thể có vấn đề. Mặc dù Miêu nữ đa tình, nhưng cũng không phải không biết tự ái. Lần trước nàng và hắn có quan hệ xác thịt hoàn toàn là vì tình thế bức bách, sau lần đó, đương nhiên sẽ không để cho hắn động vào mình.
Dọc đường hai người cùng đi, mặc dù trong lòng cảm kích hắn vẫn hộ tóng mình tới Đãng Cư, nhưng nàng chưa từng cho hắn vẻ mặt tốt một chút.
- Cô nương, người thấy thế nào?
Thấy nàng không nói gì, hỏa kế cười cười hỏi.
Y Phù nhìn Tề Ninh một cái, không nói gì. Hỏa kế hiểu ý, lập tưc cho thuê một gian phòng. Tề Ninh muốn dẫn nàng vào trong, chợt nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu sang nhìn, chỉ thấy có bảy tám người từ bên ngoài đi vào, mỗi người đều mặc áo dài, đội mũ, mang theo binh khí.
Tề Ninh thấy người đi đầu cởi mũ, thân hình cao lớn, mặt mũi dữ tợn, xem ra cũng không phải loại lương thiện. Hắn biết rõ ở nơi này ngư long hỗn tạp, người không phạm ta, ta không phạm người, cũng không muốn gây chuyện ở đây, đang muốn đi thì gã đầu trọc gầy gầy đằng sau loạng choạng bước lên, gân cổ gào:
- Khách điếm này đã được chúng ta bao hết. Khách nhân khác đều phải đuổi đi.
Tề Ninh đang định đi thì nghe thấy có tiếng nói, hơi khựng lại.
Rõ ràng giọng nói đó không phải của người Tây Xuyên, lại thấy người đó đều đeo vũ khí, hắn nhướn mày…
- Chư vị đại gia, khách sạn đã đầy phòng, không nên đuổi những người khác.
Dù sao cũng đã lăn lộn ở nơi thế này nhiều năm, hỏa kế cũng từng va chạm nhiều, không sợ hãi, chỉ cười lấy lòng nói:
- Nếu không phục vụ chu đáo, chư vị đại gia cứ tìm người tính sổ là được.
- Vậy ta hỏi ngươi, trong khách sạn có người Miêu ở không?
Gã gầy gầy kia hỏi:
- Người khác thì không sao, nếu trong này có người Miêu thì đuổi đi lập tức cho ta. Cho dù có phòng trống cũng không cho người Miêu ở.
Y Phù sầm mặt, ánh mắt xinh đẹp sáng lên lạnh lẽo, chợt cảm thấy cổ tay mình siết lại, là Tề Ninh nắm lấy.
Nàng biết hắn đang nhắc nhở mình không nên vọng động, chỉ cười lạnh. Lúc này có hỏa kế tiến tới dẫn hai người lên lầu, vào trong một phòng.
Trong phòng đốt đèn dầu, mặc dù đơn sơ nhưng cũng vô cùng sạch sẽ. Tề Ninh dặn dò hỏa kế chuẩn bị một ít đồ ăn đưa tới, gã đồng ý rồi lui xuống.
Tề Ninh đi tới bên giường, nằm xống, duỗi lưng một cái, nói:
- Rốt cuộc thì đã tới rồi. Y Phù, nhất định ngày mai chúng ta có thể thuận lợi tới Khê Sơn, coi như nhiệm vụ của ta đã hoàn thành viên mãn.
Y Phù biết, dọc đường đi, nếu không có Tề Ninh giúp đỡ, không chỉ không đến được Khê Sơn, chỉ sợ mạng của mình cũng rơi dọc đường rồi. Người Miêu ân oán rõ ràng, nàng nói:
- Đa tạ ngươi.
- Nói gì chứ.
Tề Ninh ngồi dậy, trách:
- Chúng ta là quan hệ gì, còn phải cám ơn sao!
Y Phù ngồi trên bàn:
- Đêm nay ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi. Chúng ta từ biệt ở đây.
- Từ biệt?
Tề Ninh cau mày hỏi:
- Không phải sắp đến rồi sao?
- Qua Thương Khê, bên Tây Sơn kia là địa bàn của người Miêu.
Ngươi là người Hán, muốn qua đó, sợ là….
- Nàng lo lắng người Miêu sẽ gây bất lợi cho ta sao?
Tề Ninh ngắt lời cười cười:
- Y Phù, ta là tình lang tiểu đệ đệ của nàng, coi như là nửa người Miêu rồi, bọn họ sẽ không làm vậy với ta đâu. Hơn nữa, lần này nàng đi tới Khê Sơn không phải tìm bọn họ gây chuyện, không cừu không oán, vì cái gì bọn họ sẽ gây bất lợi cho ta?
Y Phù liếc nhìn hắn:
- Không được nói lung tung.
- Nàng nói là tình lang tiểu đệ đệ?
Tề Ninh đi tới đằng sau nàng, khẽ cười:
- Ta không nói lung tung, ta không phải tình lang tiểu đệ đệ của nàng thi là cái gì?
Hiển nhiên Y Phù không muốn nói mấy chuyện này với hắn, chỉ nhẹ giọng hỏi:
- Vừa rồi vì sao mấy người Hán kia không muốn cho người Miêu ở trọ? Nghe khẩu âm của họ là người xứ khác, nơi này là địa phương của người Miêu, vì sao mà ở chỗ của mình mà người Miêu lại không thể ở khách sạn?
Lập tức Tề Ninh nhớ ra gã đầu trọc lúc nãy, hiểu nàng vẫn đang giận, cười đáp:
- Nàng xem phong thái của bọn họ cũng không phải người lương thiện, nguyên một đám xấu xí khó nhìn, một đại mỹ nữ như nàng sao còn cần so đo với bọn họ? Mà quản bọn họ nói cái khỉ gió gì chứ? Ở đây, nàng cho là bọn họ thực sự dám làm ẩu sao?
Miêu nữ đa tình, tính tình ngay thẳng, rất khác với nữ tử Trung Nguyên e thẹn hàm súc. Lần đầu tiên Tề Ninh nói thẳng với Y Phù nàng là một đại mỹ nữ, nhưng tim nàng cũng chẳng đập nhanh, chỉ nói:
- Chuyện này có quan hệ gì với tướng mạo? Khuông mặt đáng ghét không nhất định là người xấu. Tướng mạo xinh đẹp cũng không nhất định là người tốt. Cần phải xem hành động lời nói, bọn họ vừa vào cửa đã không tử tế với người Miêu chúng ta, không phải người tốt.
Tề Ninh cười nói:
- Nàng nói đúng lắm. Y Phù, mấy hôm nay liên tục đi đường, ta thấy nàng đã vô cùng mệt mỏi, chờ lát nữa ăn hết đồ ăn rồi lên giương nghỉ sớm một chút.
Y Phù nhìn cái giường, hỏi:
- Vậy tối nay ngươi ngủ đâu?
Tề Ninh nhìn nàng theo kiểu “còn phải hỏi sao”, đáp:
- Chúng ta ở chung một phòng, đương nhiên cũng ngủ ở đây.
Không phải nàng không định cho tra ngủ chứ?
Y Phù nhìn hắn cổ quái:
- Khi những người Hán kia vào, trong tiệm vẫn còn phòng. Vì sao đám hỏa kế kia lại nói với ta chỉ còn một phòng? Có phải ngươi giở trò quỷ không?
Tề Ninh nhún nhún vai:
- Không có! Khi đó nàng cũng ở bên cạnh, cũng nghe thấy được đó, ta không nói gì cả. A, ta hiểu rồi, có thể là tiểu nhị kia hiểu lầm chúng ta là tân phu thê, nên mới nói vậy. Nàng nghĩ một chút xem, có phu thê nào lại chia phòng ngủ không.
Hắn ghé sát vào tai nàng khẽ nói:
- Y Phù tỷ tỷ, ta thấy sắc mặt tỷ không được tốt, có phải độc lần trước vẫn còn không? Nếu không chúng ta lại giải độc?
n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo