Sự quan tâm của Cố Thanh Hạm thể hiện ra hết trong lời nói cử chỉ, Tề Ninh cảm thấy rất ấm áp, nhịn không được tiến gần hơn một chút nhưng Cố Thanh Hạm lại lặng yên không tiếng động dời bước chân, kéo dài khoảng cách hơn một chút.
Tề Ninh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:
- Ta đã đồng ý với hoàng thượng, hơn nữa sau khi ta kế tục tước vị, chưa lập chút công nào, cũng không thể cứ mãi dựa vào ơn trạch hiện tại để sống qua ngày. Tam Nương, nương cũng không cần lo lắng, dù sao Tây Xuyên vẫn thuộc triều đình, ta đến Tây Xuyên, dù có người nhìn ta không vừa mắt, cũng không dám làm gì ta cả.
- Ngươi ấy à, cũng không biết nặng nhẹ.
Cố Thanh Hạm thở dài.
- Chẳng qua hoàng thượng vẫn lo Thục vương gây sóng gió ở Tây Xuyên, nếu đã như vậy, tìm một lý do bãi miễn y là được, cần gì phải suốt ngày lo lắng.
Tề Ninh cười nói:
- Thiên hạ còn chưa thống nhất, chuyện hoàng thượng cân nhắc đương nhiên là sâu xa. Năm đó Thục vương chủ động quy hàng, nếu không nắm được sơ hở xác thực thì triều đình tuyệt đối sẽ không dễ dàng động đến Thục vương, nếu không sau này nếu thật sự tiến Bắc phạt Hán thì đâu còn ai dám quy thuận triều đình.
Đương nhiên Cố Thanh Hạm cũng hiểu đạo lý này, hơi trầm ngâm, mới nói:
- Vậy bọn Đoạn Thương Hải có cùng ngươi đi không? Hoàng thượng có phái người đi làm hộ vệ cho ngươi không?
- Không cần nhiều người như vậy.
Tề Ninh nói:
- Đoạn Thương Hải ở lại huấn luyện Hắc Lân doanh, ta bảo Tề Phong đi theo ta là được.
- Nói như vậy, ngươi mang theo có vài người thôi sao?
Cố Thanh Hạm vội nói:
- Thế sao được? Hay là đưa hết cả hộ vệ trong Hầu phủ đi, càng nhiều người càng tốt.
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Tam Nương, có phải ta đi đánh trận đâu, không cần nhiều người như vậy, trong lòng ta tự biết, nương yên tâm là được. Ta làm xong việc sẽ lập tức về kinh thành, sẽ không khiến nương ngày đêm lo lắng đâu.
Hai má Cố Thanh Hạm ửng đỏ, sẵng giọng nói:
- Ai lo cho ngươi chứ, dù ngươi đi đến chân trời góc biển, ta cũng không quan tâm.
Tề Ninh thấy nàng vừa xấu hổ vừa ảo não, xinh đẹp động lòng người, trong lòng rung động nhưng có lần giáo huấn trước đó, hắn cẩn thận hơn nhiều, cũng không dám mở miệng cợt nhả, chỉ cười khổ một tiếng, nói:
- Tam Nương, sau khi ta đi nương cũng đừng quá vất vả, có một số việc có thể bảo người dưới làm thì hãy bảo họ đi làm, đừng để đến khi ta về nương lại gầy đi.
Cố Thanh Hạm lườm hắn một cái, nghĩ một lát, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói:
- Ngươi đi theo ta.
Tề Ninh cũng không biết Cố Thanh Hạm muốn dẫn hắn đi đâu, hắn đi phía sau Cố Thanh Hạm, xuyên qua đình viện, không ngờ lại đến ngoài viện của Thái phu nhân.
Người Tề Ninh không muốn gặp nhất chính là lão thái bà kia, hắn còn tưởng Cố Thanh Hạm muốn để hắn vào tạm biệt, có chút phiền muộn nhưng lại thấy Cố Thanh Hạm đi thẳng đến sân nhỏ, một lúc sau mới ra ngoài, không đợi Tề Ninh nói chuyện, lại nói:
- Ngươi đi theo ta.
Lần này lại dẫn Tề Ninh đến phòng thu chi.
- Đúng rồi, tối qua ngươi về muộn, có chuyện này suýt nữa ta quên nói với ngươi.
Cố Thanh Hạm vừa đi vào sân nhỏ của phòng thu chi, đột nhiên quay đầu lại nói:
- Tối hôm qua có người đưa ngân phiếu một vạn lượng bạc đến, để lại ngân phiếu rồi đi mất, nói là trả nợ ngươi, chuyện là thế nào vậy?
Tề Ninh ngay lập tức nghĩ đến Giang Tùy Vân, trong lòng biết Giang Tùy Vân đúng hẹn đem bạc tới, lập tức cũng không giấu giếm, liền nói chuyện cược với Giang Tùy Vân cho Cố Thanh Hạm biết, Cố Thanh Hạm bật cười nói:
- Thì ra là thế, Đông Hải Giang gia này quả nhiên là tiền nhiều như nước, lập một lần cược đã một vạn lượng bạc.
Tề Ninh cười nói:
- Có bạc này rồi, sau khi ta đi cũng không cần lo Tam Nương phải chịu đói rồi.
- Bớt lắm mồm.
Cố Thanh Hạm trừng mắt nhìn Tề Ninh một cái, lần này lại dò xét Tề Ninh một phen, hỏi: - Ta nghe nói hôm qua ngươi rất nổi danh ở thư hội Kinh Hoa, có chuyện này thật không? Trong lòng Tề Ninh biết dù Cố Thanh Hạm hờ hững với hắn nhưng vẫn âm thầm quan t
âm đến chuyện của hắn, cười nói:
- Chỉ sợ là có chút thêm mắm thêm muối rồi.
Lúc này hai người đã tiến vào phòng thu chi, Cố Thanh Hạm liền không nói nữa, trong phòng thu chi có hai người bước đến bái kiến, Cố Thanh Hạm bảo một người thu chi trong số đó đi theo ra cửa, bảo Tề Ninh ở trong phòng chờ.
Tề Ninh bèn ngồi trong phòng thu chi, thấy người còn lại vẫn đang xử lý sổ sách, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tiến sát lại gần, hỏi:
- Tiên sinh đang bận sao?
Tiên sinh thu chi kia lập tức đứng dậy, chắp tay cười nói:
- Hầu gia.
Tề Ninh vội tỏ ý bảo tiên sinh ngồi xuống, do dự một chút mới hỏi:
- Bình thường tiên sinh thích đọc sách không?
Tiên sinh thu chi không hiểu tại sao Tề Ninh lại hỏi như vậy nhưng nếu Hầu gia đã hỏi thì không thể không đáp, cười theo nói:
- Lúc rảnh rỗi ta cũng thường lật xem.
- Thế chắc hẳn tiên sinh học sâu biết rộng rồi.
Tề Ninh cười nói:
- Chỗ ta có cái này muốn nhờ tiên sinh chỉ giáo.
- Không dám nhận không dám nhận.
Tiên sinh thu chi vội nói.
Tề Ninh lấy một tờ giấy từ trong lồng ngực ra, chính là chữ đêm qua hắn mô phỏng theo quyển trục.
- Tiên sinh xem giúp ta xem đây là chữ gì?
Hai tay tiên sinh thu chi nhận lấy, nhìn kỹ một chút, sau đó lật xem trên dưới một lúc mới hơi lúng túng nói:
- Hầu gia, ta kiến thức hạn hẹp, chưa từng gặp qua chữ này.
Thấy Tề Ninh hiện ra vẻ thất vọng, y vội hỏi:
- Nhưng cũng không quan trọng, có một số kiểu chữ vốn đã vô cùng cổ quái, nếu Hầu gia không vội thì ta sẽ tự tìm xem, chắc có thể tìm được.
Tề Ninh nói:
- Đã là như thế, vậy làm phiền tiên sinh tìm giúp xem sao.
Đúng lúc này, Cố Thanh Hạm đã đứng ở trước cửa, vẫy tay với Tề Ninh, Tề Ninh đi qua, còn chưa lên tiếng, Cố Thanh Hạm đã đưa qua một chiếc hộp, nói:
- Lần này đi Tây Xuyên ngươi hãy mang cái này đi, nhất định có thể dùng đến.
Tề Ninh có chút kỳ quái, mở ra xem, lại chỉ thấy bên trong đặt ba đồ vật nhìn như chiếc răng, bị xâu vào một sợi dây nhỏ, giống như là chuỗi vòng cổ, nghi ngờ nói:
- Tam Nương, đây là vật gì?
Cố Thanh Hạm khẽ cười nói:
- Năm đó Lão Hầu gia chinh phạt Tây Xuyên, Hắc Nham động đi nương nhờ Lão Hầu gia, bỏ khá nhiều công sức. Lão Hầu gia cũng vô cùng chiếu cố bọn họ, khi đại quân khải hoàn từ Tây Xuyên, Hắc Nham Động Chủ dâng lên vật ấy cho Lão Hầu gia, sau khi mang về, Lão Hầu gia liền cất vào nhà kho như vật quý. Tam Thúc con từng nói đến chuyện này với ta, vừa rồi ta đi gặp Thái phu nhân, báo với Thái phu nhân con muốn đi đến Tây Xuyên, Thái phu nhân liền đồng ý để ta giao lang nha liên (nó giống dây chuyền/xích bằng răng sói) này cho con.
- Chuỗi răng sói?
Tề Ninh cẩn thận nhìn, nói:
- Hóa ra là ba cái răng sói.
Cố Thanh Hạm nói:
- Nếu đây đã là vật Hắc Nham Động Chủ dâng cho Lão Hầu gia thì chắc cũng quý báu, con xem trên răng sói này còn khắc hoa văn đấy!
Ngón tay ngọc của Cố Thanh Hạm chỉ chỉ, Tề Ninh cẩn thận xem xét, bên trên ba chiếc răng sói đó thật sự khắc hoa văn, vô cùng tỉ mỉ, dù không hiểu là cái gì nhưng hắn đoán chắc là một loại đồ án như đồ đằng.
- Con đến Tây Xuyên, phải tiếp xúc với Hắc Nham động, có chuỗi răng sói này, bọn họ nể tình nghĩa lúc trước, chắc sẽ không làm khó con đâu.
Cố Thanh Hạm nói:
- Dù sao thì có chuỗi răng sói này trong tay vẫn còn hơn không có.
Trong lòng Tề Ninh biết Cố Thanh Hạm quan tâm đến mình, gật đầu cười nói:
- Được, ta mang theo người.
Hắn thu chuỗi răng sói, thầm nghĩ lần này đến Tây Xuyên thật sự phải tiếp xúc với Hắc Nham động, có chuỗi răng sói này trong tay chưa biết chừng thật sự có tác dụng.
Cố Thanh Hạm nghĩ một lát, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói:
- Vậy ta đi thu dọn hành lý cho ngươi trước.
Hai người sánh vai đi ra khỏi phòng thu chi, trong lòng đều có lời muốn nói nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, chợt thấy Hàn Thọ vội vàng đến, thấy Tề Ninh, vội nói:
- Hầu gia, có khách cầu kiến.
- Hả?
Tề Ninh nói:
- Là ai?
- Điền phu nhân của Điền Gia Dược Hành.
Hàn Thọ nói:
- Điền phu nhân nói có chuyện muốn bẩm báo với Hầu gia.
- Điền phu nhân?
Cố Thanh Hạm lườm Tề Ninh một cái, Tề Ninh vội giải thích:
- Tam Nương, chuyện là thế này, Đường cô nương có một phương thuốc, ta…!
Cố Thanh Hạm ngắt lời:
- Đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta, đừng để người khác đợi quá lâu. Ngươi mau qua đó đi, ta thu dọn hành lý cho ngươi.
Cố Thanh Hạm cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
Tề Ninh lắc đầu, đi thẳng đến đại đường, sau khi vào cửa, chỉ thấy Điền phu nhân châu tròn ngọc sáng đang ngồi ở nội đường chờ, tóc mây dịu dàng, cài một chiếc trâm chạm rỗng hình hoa lan, khuôn mặt kiều mị như trăng, ánh mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ thùy mị động lòng người. Thấy Tề Ninh đi vào cửa, Điền phu nhân vội vàng đứng dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười, tiến lên thi lễ một cái rồi nói:
- Hầu gia, đến nhà quấy rầy, kính xin Hầu gia thứ tội.
- Cái này có tội gì đâu.
Tề Ninh cười cười, ý bảo Điền phu nhân ngồi xuống, lúc này mới nói:
- Phu nhân tự mình đến nhà là có chuyện gì vậy?
Hai hàng lông mày của Điền phu nhân mang theo một tia vui mừng, nói:
- Hầu gia, là vì đơn thuốc này.
Trong lòng Tề Ninh sớm đã đoán được, ngoài phương thuốc kia, một người phụ nữ cũng không thể vì chuyện khác mà tìm tới tận cửa, hắn nói:
- Phương thuốc như thế nào?
- Hầu gia, đơn thuốc của người cực kỳ tốt.
Điền phu nhân nói:
- Ta đã phối thuốc theo đơn, quả nhiên là hiệu quả cực tốt, khắp kinh thành cũng không có thuốc trị thương tốt như vậy. Có mấy thương gia nơi khác đến, ta lấy cho họ xem, chưa gì họ đã mở miệng muốn đặt hàng rồi.
Tề Ninh cười nói:
- Đây là chuyện tốt mà.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Điền phu nhân liền vội vàng gật đầu:
- Hầu gia, nếu thuốc trị thương này để ở tiệm bán thuốc thì nguồn tiêu thụ nhất định rất tốt. Ta sớm đã nghĩ đến việc thương nghị cùng Hầu gia nhưng sợ Hầu gia bận việc nên kéo dài tới tận hôm nay mới đến.
Người Điền phu nhân hơi nghiêng về phía trước, nói:
- Hầu gia, hôm nay ta tới là muốn cùng Hầu gia thương nghị chuyện mở phường thuốc!
Tề Nình “à” một tiếng, cười hỏi:
- Phu nhân muốn tìm ta lấy bạc?
- Không phải, không phải.
Điền phu nhân vội vàng khoát tay:
- Hầu gia đưa cho ta phương thuốc giá trị ngàn vàng, ta đâu thể để Hầu gia đưa bạc ra, ý ta là Hầu gia thật sự muốn đem vụ làm ăn này cho ta?
Đôi mắt mê người của Điền phu nhân khẽ chớp chớp, dường như trong lòng còn chưa chắc chắn.
- Phu nhân cảm thấy ta đang nói đùa sao?
Tề Ninh nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, trắng nõn như ngọc, như là động vào là có thể chảy ra nước của Điền phu nhân, cười nói:
- Nếu lần trước ta đã đồng ý với phu nhân thì đương nhiên sẽ không nuốt lời, nam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói ra, bốn con ngựa đuổi cũng không kịp.
- Vâng, Hầu gia là nam tử hán đại trượng phu, sẽ không trêu đùa một người phụ nữ như ta.
Điền phu nhân mặt mày hớn hở:
- Đã như vậy, ta trở về chuẩn bị mở phường thuốc, sớm chế ra thuốc để mang đến các tiệm bán thuốc. Ngày mai ta sẽ phái người đến Tây Xuyên mua dược liệu.
- Đến Tây Xuyên?
Tề Ninh hỏi vội:
- Phu nhân muốn phái người đến Tây Xuyên?
Điền phu nhân thấy hai mắt Tề Ninh lóe sáng, nhìn thẳng vào mình, lập tức có chút ngượng ngùng, kìm lòng không được nắm thật chặt vạt áo của mình, nói:
- Đúng vậy, trong phương thuốc của Hầu gia có hai dược liệu là đặc sản của phía Tây Xuyên, dược liệu bên đó không chỉ chất lượng thượng đẳng mà giá cả vô cùng rẻ, vốn dĩ phải một tháng nữa mới phái người đến Tây Xuyên nhưng vì phương thuốc này của Hầu gia nên khởi hành sớm hơn, sớm vận chuyển dược liệu về.
Tề Ninh nghe vậy, đột nhiên cười rộ lên, Điền phu nhân thấy Tề Ninh không hiểu sao lại cười rộ lên, nhìn xung quanh cũng không thấy có ai, trong lòng nhất thời bắt đầu thấp thỏm không yên.
y Thank You to Dung Judy For This Useful
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo