Tai Y Phù đỏ rực, tức giận nói:

- Ngươi nói gì đó?

Nàng rút chủy thủ ra. Tề Ninh vội đáp:

- Đừng vội ra tay. Y Phù tỷ tỷ, có gì thì nói rõ với nhau. Chúng ta đừng động chút lại rút đao có được hay không?

Y Phù hừ lạnh một tiếng, chỉ vào mặt đất, nói:

- Trên mặt đất có tấm ván gỗ, nằm trên mặt đất cũng có thể ngủ được.

Nàng cắn răng một cái, nói:

- Nếu ngươi dám làm loạn thì ta quyết sẽ không tha cho ngươi đâu.

Tề Ninh thở dài, lại nghe thấy tiếng đập cửa vang lên. Hóa ra là tiểu nhị đưa cơm tới.

Hai người ăn xong, Tề Ninh cười tủm tỉm hỏi:

- Y Phù tỷ tỷ, ta thấy chúng ta chạy mấy ngày nay, ngựa không dừng vó, tỷ có muốn tắm rửa hay không? Ta có thể kêu bọn họ đi chuẩn bị nước tắm.

- Không cần.

Y Phù trả lời lạnh như băng.

Tề Ninh xoay người, đến sát cạnh Y Phù nói:

- Trên người ta cảm thấy ngứa ngáy, muốn tắm rửa, được không!

Y Phù trừng mắt lườm hắn một cái, nói:

- Ngươi muốn tắm rửa thì đợi tới sau khi qua sông Thương Khê, ngươi có thể bơi qua, không cần phải tắm đêm nay.

Tay nàng phất một cái, tắt ngọn đèn dầu trên bàn, xoay người lên giường, đắp chăn nằm xuống.

Trong phòng nhất thời tối mịt. Tề Ninh thở dài nói:

- Y Phù tỷ tỷ, thật ra trên giường có thể ngủ hai người. Ta vốn quen ngủ giường từ nhỏ, nếu nằm trên sàn nhà, chỉ sợ không ngủ nổi. Tỷ tỷ xem chúng ta có thể nằm chung hay không?

Y Phù không thèm để ý tới hắn.

Tề Ninh bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo áo nằm xuống sàn nhà.

Đã vào xuân, hơn nữa thể chất của Tề Ninh rất tốt, nằm trên sàn nhà cũng không cảm thấy giá lạnh, nhắm mắt lại một lúc, suy nghĩ mục đích chuyến đi tới Khê Sơn này của Y Phù.

Tề Ninh cũng hơi hiểu được, khu vực này là địa bàn của người Miêu. Bên Khê Sơn kia lại càng là chỗ người Miêu tụ hợp. Mục đích chuyến đi này của hắn, quan trọng nhất hiển nhiên là điều tra chân tướng sự kiện Hắc Nham động, ngoài ra hiểu được tình huống hiện giờ của người Miêu cũng có ích chứ chẳng có hại gì.

Tiểu hoàng đế coi trọng sự kiện Hắc Nham động, hiển nhiên không phải là chú ý tới Hắc Nham động nho nhỏ kia mà lo lắng phía sau đó có ẩn tình khác, càng lo lắng vì sự kiện Hắc Nham động mà khiến bảy mươi hai động người Miêu phản loạn.

Y Phù trải qua gian khổ chạy tới Khê Sơn nơi người Miêu tụ họp, trong lòng Tề Ninh đã mơ hồ sớm cảm thấy chuyện này không đơn giản. Nếu như có thể mượn cơ hội này xâm nhập Miêu trại, thu hoạch càng nhiều tin tức của người Miêu thì đương nhiên với Tề Ninh cầu còn không được. Hơn nữa mục đích chuyến đi Khê Sơn này của Y Phù thật đúng là khiến Tề Ninh rất tò mò, hắn rất muốn hiểu rõ trong đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Sâu trong nội tâm Tề Ninh hiểu rất rõ, nếu Cẩm Y hầu phủ muốn đặt chân tiếp tại Đại Sở thì tất nhiên bản thân phải nắm lấy cơ hội lập được công huân, như thế mới có thể ổn định được địa vị của Cẩm Y hầu phủ trên triều chính.

Hành trình lần này tới Tây Xuyên tất nhiên là cũng bởi tiểu hoàng đế tín nhiệm hắn, nhưng thật ra cũng coi như một cơ hội tốt để Tề Ninh lập được công huân.

Trong lòng hắn có đăm chiêu, nhất thời khó có thể ngủ được, thường thường trở mình. Sau một hồi lâu, chợt nghe thấy Y Phù đột nhiên nói:

- Thật sự ngươi không ngủ được dưới sàn nhà sao?

Tề Ninh trở về thực tại từ trong đám suy nghĩ, thở dài, cũng không nói lời nào.

Đột nhiên Y Phù ngồi dậy nói:

- Ngươi lên giường đi.

Trong lòng Tề Ninh vui vẻ, căn bản không do dự, xoay người một cái đã tung bay tới cạnh giường, đang muốn lên giường thì Y Phù đã đứng dậy nói:

- Ta xuống ngủ trên mặt đất.

Nàng lại lộ vẻ khinh thường nói:

- Ngươi là một nam nhân, ngay cả chút cực khổ ấy cũng không chịu được sao? Nam tử Miêu chúng ta ở nơi nào cũng có thể sinh tồn được.

Nàng đang định tránh ra, Tề Ninh lại đưa tay nắm lấy cổ tay nàng. Y Phù cảm thấy tay bị giữ lại, thân thể chấn động, đang muốn nói chuyện thì Tề Ninh đã dùng sức kéo nàng tới. Thân hình nàng còn chưa đứng vững, ngồi phịch xuống đùi Tề Ninh. Cặp mông đầy đặn cong vút, đàn hồi của nàng đặt lên đùi hắn. Y Phù cả kinh, đang muốn nổi giận thì Tề Ninh đã hạ giọng nói:

- Đừng nói chuyện. Có người nghe lén.

Y Phù chấn động, nhất thời không dám nhúc nhích, đôi mắt xoay chuyển. Hai tay Tề Ninh đã vòng qua eo nàng, ghé sát tai nàng, nói nhỏ:

- Nơi này ngư long hỗn tạp, có người nghe lén ở bên ngoài, chỉ sợ là có ý đồ xấu với chúng ta.

Dọc đường Y Phù lần lượt bị người đuổi giết, lúc này nghe Tề Ninh nói bên ngoài có người nghe lén, thật sự nàng cũng không hoài nghi, thân hình mềm mại bị Tề Ninh ôm lấy, tùy ý để hắn kéo thắt lưng như mềm nhỏ như rắn của mình, ngừng thở, muốn xem rốt cục là người nơi nào nghe lén, chỉ lờ mờ nghe thấy có tiếng ồn ào trong khách sạn, nhất thời cũng không rõ là người nghe lén ở nơi nào.

Sống lưng nàng áp vào ngực Tề Ninh, mùi hương cơ thể chui vào mũi hắn. Có lẽ bởi ở trong núi rừng lâu ngày, hơn nữa ẩm thực bất đồng, mùi thơm trên cơ thể nàng không mang theo hương hoa nhè nhẹ như Cố Thanh Hạm mà lại có mùi như xạ hương và dược liệu.

Cảm giác được hơi thở nóng rực thổi lên cổ mình, Y Phù thấy người như nhũn ra.

Nàng và Tề Ninh đã có thân mật da thịt, mặc dù không phải cam tâm tình nguyện nhưng đối với một Miêu nữ mà nói, người nam nhân đầu tiên trong cuộc đời nàng tất nhiên chiếm một vị trí to lớn khác thường.

Dù sao thân thể nàng cũng là huyết nhục, xung quanh u tĩnh, lại bị một nam tử ôm vào ngực, cho dù không khí hết sức khẩn trương nhưng thân thể nàng mềm mại mẫn cảm, trong cảm giác cực kỳ lo lắng này, tất cả cảm giác ngược lại còn bị phóng đại, không ngờ trong đầu không kiềm chế được mà nghĩ tới cảnh tượng giải độc đêm đó, tai nóng bừng lên, hơi cắn răng, thấp giọng nói:

- Người nơi nào? Sao ta, ta không phát hiện ra?

Tiếng nói của Tề Ninh nghiêm túc, nói nhỏ:

- Đừng nói vội. Ta lo lắng mấy quái vật lần trước tìm đến. Cho dù không phải bọn chúng thì cũng rất có khả năng là đồng đảng của bọn chúng.

- Ngươi nói là...

- Mặc dù chúng ta đã đi vòng nửa vòng để cắt đuôi chúng nhưng nhất định bọn chúng sẽ không cam lòng.

Tề Ninh nói nhỏ, một tay lại âm thầm vuốt ve bụng dưới của Y Phù.

- Bọn chúng đã biết mục tiêu của nàng là Khê Sơn, trên đường không thể tìm được, rất có khả năng sẽ cử người ở nơi này lục soát tìm kiếm.

Y Phù nhíu chặt đôi mi thanh tú, trong lòng lại lo lắng đám người kia tìm tới thật, lúc này không để ý Tề Ninh đang làm loạn ở vòng eo của mình.

- Chẳng qua nàng cũng đừng lo lắng.

Tề Ninh nói:

- Chúng ta thay đổi quần áo, hơn nữa rất không bắt mắt, chưa chắc bọn chúng đã nhận ra được chúng ta, cùng lắm chỉ hoài nghi mà thôi.

Chỉ cần chúng ta thể hiện mọi việc bình thường thì bọn chúng sẽ không hoài nghi. Nhưng nếu chúng ta lộ vẻ quả đặc biệt, ta lo rằng chúng sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta, ngày mai chưa chắc đã thuận lợi tới Khê Sơn được.

Khê Sơn đã gần trong gang tấc.

Đối với Y Phù mà nói, vì tới được Khê Sơn, cho dù trả giá lớn thế nào cũng được. Lúc này nghe Tề Ninh nói lại có người tìm tòi ở đây, tâm trạng cực kỳ lo lắng.

- Chúng ta nên làm thế nào đây?

Y Phù hỏi nhỏ.

Tề Ninh nghiêm trang nói:

- Tuyệt đối chúng ta không thể ngủ riêng, nếu không tất nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ. Y Phù, từ giờ trở đi, tất cả nàng phải nghe theo sắp xếp của ta. Ta cam đoan có thể tránh được bọn chúng.

Y Phù nghe giọng Tề Ninh hết sức nghiêm túc, cũng không hoài nghi gì cả, đang suy nghĩ nên làm thế nào, đột nhiên cảm thấy eo bị kéo, Tề Ninh đã ôm nàng đặt nhẹ nhàng lên giường, cẩn thận đặt xuống. Y Phù nhíu chặt đôi mày, Tề Ninh đã thì thào bên tai nàng:

- Đừng gây động tĩnh gì.

Y Phù ừ khẽ một tiếng. Tề Ninh tháo giầy, cũng nằm lên giường.

Mặc dù chiếc giường gỗ này không chật nhưng cũng chẳng rộng rãi, nằm hai người còn hơi miễn cưỡng, phải dán sát vào nhau. Tề Ninh nghiêng người đi, định ôm Y Phù. Y Phù gắt khẽ một tiếng:

- Ngươi muốn làm gì đó?

- Bọn chúng còn đang nhìn đấy.

Tề Ninh ghé sát vào tai Y Phù, nói nhỏ:

- Chúng ta ra vẻ vợ chồng, hiển nhiên phải nằm một chỗ, nếu không không phải sẽ khiến người ta hoài nghi sao?

- Nhưng!

Y Phù nhíu chặt lông mày, hơi do dự:

- Ngươi đừng làm điều xằng bậy, nếu không ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu!

Nàng xoay người đi, đưa lưng về phía Tề Ninh.

Tề Ninh tiến sát tới gần, ôm eo Y Phù từ phía sau, bụng dưới dán lại. Thân thể hai người liền áp vào nhau.

Hai chân thon dài của Y Phù rất tròn trịa, cảm thấy thân thể Tề Ninh áp sát tới, lập tức nàng kẹp chặt hai đùi lại. Chẳng qua cặp mông của nàng lại vểnh rất cao, co giãn mười phần. Tề Ninh nhắm mắt lại, không kìm được mà tiếp cận nơi đó. Thân thể hắn đã có phản ứng từ sớm, thằng nhỏ đã lặng yên không chút tiếng động hơi xâm nhập vào khe hẹp giữa cặp mông Y Phù.

Y Phù gắt khẽ, người run rẩy, lại cảm thấy toàn thân tê dại, trong đầu lóe lên cảnh tượng đêm đó, cả người nóng lên.

Nàng cảm thấy tình huống không đúng, hơi giãy dụa vòng eo, cặp mông mềm mại lại đụng về phía sau, muốn đẩy Tề Ninh, lập tức rụt lại. Tề Ninh lại dựa theo động tác của nàng, vẫn kề sát tới. Mông Y Phù đung đưa, không đẩy được Tề Ninh ra, ngược lại càng làm Tề Ninh tiến vào sâu hơn. Gặp mông tròn xoe chắc mẩy kia giống như xoay chuyển, khiến toàn thân Tề Ninh tê dại.

- Ngươi, ngươi đừng có tiến tới!

Y Phù cắn răng nói.

Tề Ninh lại áp sát, nói nhỏ:

- Y Phù tỷ, đừng trách ta. Ta cũng là phản ứng rất bình thường thôi.

Đừng gấp gáp. Người nghe lén bên ngoài nếu không phát hiện ra điều gì thì sẽ rời đi nhanh thôi.

Hai người chúng ta cố chịu một chút.

- Ngươi, ngươi nói thật chứ?

Y Phù cảm thấy Tề Ninh đang ôm eo mình, kéo mông mình về phía sau, chỉ cảm thấy chuyện này hơi không thích hợp, hạ giọng nói:

- Thật sự có người nghe lén sao?

Hay là ngươi gạt ta đấy?

- Y Phù tỷ, tỷ coi ta là loại người gì rồi.

Tề Ninh không vui nói:

- Ta là loại người không biết xấu hổ như vậy sao? Ôi, tỷ thật sự nghĩ ta như thế, thật sự khiến ta thương tâm.

Hình như để thể hiện sự bất mãn của mình, hắn vừa ôm sát eo Y Phù, thân dưới vừa đẩy đẩy về phía trước.

Động tác lần này của hắn nhàn nhã, đâm thẳng vào ngọc môn.

Toàn thân Y Phù run rẩy, miệng không nhịn được mà rên khẽ một tiếng say lòng người, trong nháy mắt càng khiến máu nóng Tề Ninh bốc lên, trên dưới toàn thân như bị lửa thiêu, một tay hắn đưa lên, nắm lấy bộ ngực cao ngất, mềm mại của Y Phù.

Thank You to ThanhTùng For This Useful

 

0.16665 sec| 2433.023 kb