Trước hiên mưa rơi như trút nước, những giọt mưa nện vào mái nhà đùng đùng, nước mưa từ mái hiên đổ xuống, tạo thành một bức màn nước mênh mông giăng ngang, ngăn cách giữa căn nhà gỗ với thế giới bên ngoài. Tiếng mưa rơi vang dội càng làm nổi bật sự vắng lặng đến rợn người trong khu rừng.

Sau khi mọi người dùng lương khô, trong nhà lại rơi vào yên tĩnh.

Đối phương rõ ràng là người Miêu, nhưng hóa trang thành người Hán, đương nhiên bọn Tề Ninh có ý cảnh giác đối với những người Miêu này, mà hiển nhiên đối phương cũng hết sức đề phòng bọn Tề Ninh, đôi bên đều có điều kiêng dè, cho nên cũng không phát ra tiếng động.

Chợt nghe phía bên kia có tiếng kêu khẽ, dường như rất đau đớn, Tề Ninh nhíu mày, Tề Phong cũng nhích lại gần, kề tai Tề Ninh thì thầm:

- Công tử, phía bọn họ hình như có người bị thương.

Tề Ninh hơi gật đầu, tuy rằng đôi bên không nói lời nào, thế nhưng đều âm thầm quan sát lẫn nhau.

Căn nhà gỗ kiểu thôn quê này không lớn cũng không nhỏ, tuy rằng tám người mỗi bên ở một phía của căn nhà, hơn nữa đôi bên cũng không đốt lửa, trong phòng rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng một số động tác của đối phương.

Từ lúc đối phương mượn một ống trúc đựng rượu, bọn Tề Ninh đã lờ mờ nhận thấy có điều khác thường, quan sát kỹ càng một lúc, đã phát hiện phía bên kia dường như có một người nằm trên sàn gỗ, nhưng do đồng bọn vây quanh, không thể nhìn rõ rốt cuộc tình trạng của người đó ra sao.  Tuy nhiên, nghe tiếng kêu đau đớn của y, Tề Ninh liền hiểu ra, người nằm trên sàn nhà nhất định là bị thương và đồng bọn đang xử lý vết thương cho y, mà mục đích mượn rượu của đối phương, hẳn là để khử trùng cho người nọ. Dùng rượu mạnh để khử trùng, là phương pháp cơ bản nhất của người trong giang hồ.
 

Rõ ràng là lai lịch của mấy người Miêu này không đơn giản.

Tuy nhiên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đối phương không tỏ thái độ trêu chọc mình, phía mình cũng không cần phải đụng chạm tới họ làm gì. Dù sao, mọi người cũng chỉ ở tạm chỗ này một đêm, lúc hừng đông, đường ai nấy đi, không ai can thiệp chuyện của ai.

- Công tử, các vị nghỉ ngơi trước đi.

Tề Phong thấp giọng nói:

- Ta canh gác phiên đầu tiên.

Khi bước chân ra bên ngoài, không thể không đề phòng người khác, mỗi bên tám người cùng trú ngụ dưới một mái hiên, dù là nghỉ ngơi, đương nhiên cũng phải cẩn thận, phân công một người canh gác.

Đã đi một ngày đường, hơn nữa, ngày mai còn phải tiếp tục, đương nhiên là phải nghỉ ngơi lấy lại sức và tinh thần, Tề Ninh thấp giọng dặn bảo vài câu, rồi liền tựa vào tường gỗ định chợp mắt một lát.

Thế nhưng, vừa mới nhắm mắt lại, chợt nghe có tiếng chân bước, hắn cẩn thận mở mắt ra, thì thấy người vừa mượn rượu lúc nãy quay trở lại.

Bọn Tề Phong lập tức cảnh giác, người nọ đưa trả ống trúc, nói:

- Đa tạ các vị.

Tề Phong đưa tay nhận lấy, người nọ lại nói:

- Các vị đến đất Thục buôn bán sao? Nếu là như vậy, ta có một lời khuyên, xin các vị cân nhắc.

- Thế nào?

Tề Phong vẫn cảnh giác.

Người nọ nói:

- Ở đây cũng không yên ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nếu như các vị tin ta, lập tức rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, bằng không... chỉ sợ sẽ bị liên lụy.

- Ồ?

Tề Ninh cười nói:

- Các hạ nói chỗ này có nguy hiểm? Xin hỏi một câu, nguy hiểm đó từ đâu tới?

Người nọ cũng không nhiều lời giải thích, chỉ nói:

- Có tin hay không là tùy ở các vị, bây giờ rời khỏi hẳn là còn kịp, nếu như nguy hiểm thực sự xảy ra, các vị có muốn chạy... e rằng cũng không chạy được đâu!

Không nói thêm lời nào, y xoay người bỏ đi.

Tề Phong nhích lại gần Tề Ninh, thấp giọng nói:

- Công tử, lời hắn nói là thật hay giả?

Tề Ninh khẽ đáp:

- Bọn họ có người bị thương, hẳn là có liên quan tới mối nguy hiểm mà hắn nói, chỉ có điều...

Hắn còn chưa nói xong, đã nghe bên ngoài có tiếng gầm rú, như là tiếng mãnh thú gào thét.

Mưa rất to, hơn nữa mái nhà luôn ầm ào bởi tiếng mưa rơi, thế nhưng tiếng gào thét kia như xuyên qua mưa gió, chui vào lỗ tai mọi người một cách rất rõ ràng.

Cũng vào lúc này, phía đối diện liền có mấy người đột nhiên đứng lên, trong tay nắm chặt binh khí.

- Tiếng gì vậy?

Cả người run rẩy, Lý Đường ngồi dậy hỏi, Tề Phong hỏi lại:

- Ngươi thường xuyên lui tới Tây Xuyên, lẽ nào không nhận ra tiếng này là tiếng gì?

Lý Đường cười khổ:

- Ta quen thuộc đường sá ở Tây Xuyên, cũng rất quen thuộc đối với nguồn gốc dược liệu, nhưng không có nghĩa là đều biết rõ tất cả mọi điều ở Tây Xuyên.

Tiếng gầm vừa dứt, lại một trận gào thét nữa vang lên, lúc này dường như càng đến gần hơn một chút.

Tề Ninh nhíu mày, đứng dậy bước nhanh tới bên cửa sổ, đưa tay mở cửa ra, một trận gió lạnh từ bên ngoài liền thổi vào. Thị lực của hắn rất tốt, phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trong màn mưa tầm tã, một bóng dáng đang tiến về phía nhà gỗ, cũng không thể nói rõ là nhanh tới mức nào, thế nhưng chỉ trong chốc lát đã tới bên ngoài căn nhà gỗ.

Lúc này Tề Phong cũng tiến lại bên người Tề Ninh, đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng kia, liền biến sắc, kêu lên thất thanh:

- Đó là cái gì?

Trong mưa to, chỉ thấy bóng dáng kia rất cao, to lớn vạm vỡ, nhưng thân hình lại hơi khòm xuống, dường như không có tóc, nhưng trên người đầy lông rất dài, trên đỉnh đầu có một cái sừng lớn, hình thù kỳ lạ, không giống sừng trâu, cũng không giống sừng hươu, thoạt nhìn giống như quái vật, nhưng lại đứng trên hai chân. Con quái vật to lớn kia cầm trong tay một binh khí rất lớn, đứng giữa cơn mưa to, cho nên trong nhất thời cũng không nhìn rõ được đó là vật gì.

- Chạy ngả sau đi!

Từ đám người Miêu có người kêu lên:

- Để ta ở lại đoạn hậu cho.

Tiếng nói vừa dứt, một gã người Miêu vóc người cao lớn, tay cầm đại đao, liền mở rộng cửa lao ra.

- Không được, ngươi không phải là đối thủ của nó!

Lúc này, một giọng nữ chợt vang lên:

- Mấy người các ngươi lập tức theo cửa sau chạy đi, ta và Nha Cam ở lại.

Tề Ninh hết sức kinh ngạc, quay đầu lại nhìn sang, thấy một cô gái vóc dáng cao gầy đang đi tới. Da nàng ta không trắng nõn, cũng không đen, mà giống như màu một loại đồng cổ, trông rất khỏe mạnh. Tay nàng ta cầm một thanh trường đao, mũi đao tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, đôi mày rậm nằm ngang như hai vệt núi xa, trong nét tươi đẹp pha lẫn vẻ khí khái hào hùng.

Cô gái kia ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, thoạt nhìn không giống với các cô gái người Hán, nhưng rất xinh đẹp. Tề Ninh từng gặp rất nhiều mỹ nhân, nhưng mỹ nhân mang nét đẹp gợi cảm của dân tộc thiểu số như thế này, thì hắn cũng chưa thấy nhiều.

Tuy nhiên, so với tư thái anh hùng của nàng, khuôn mặt thanh tú kết hợp với động tác dường như cũng không khiến người khác có ấn tượng sâu sắc bằng, căn phòng mờ tối, dường như nhờ đôi mắt lấp lánh có thần của nàng thắp lửa, đột nhiên sáng hẳn lên.

Tề Ninh thầm kinh ngạc, nhìn thấy phản ứng của đám người Miêu, liền hiểu ra, quái vật bên ngoài nhất định là vì những người Miêu này mà đến.

- Các ngươi cũng mau đi đi!  Nàng kia quay đầu lại liếc nhìn Tề Ninh:
 

- Sống sót được hay không, là nhờ vào may mắn của các ngươi.

Nàng còn chưa dứt tiếng, chợt nghe quái vật bên ngoài gầm thét, vung binh khí to lớn trong tay lên, xông về phía cửa nhà gỗ, tốc độ khá nhanh. Mọi người trong nhà còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc rời khỏi, đã nghe “Ầm” một tiếng, cửa nhà gỗ đã bị quái vật to lớn đánh bay rồi xông vào.

Vụn gỗ bay tán loạn, mọi người đều né tránh.

- Chạy mau!

Đại hán người Miêu được gọi là Nha Cam hét lớn, vung đại đao trong tay lên, mạnh mẽ chém về phía quái vật. Quái vật kia cũng bất chấp lưỡi đao trong tay Nha Cam đang chém về phía mình, chỉ vung tay lên, binh khí to lớn trong tay quất về phía Nha Cam.

Tề Ninh biến sắc, thị lực của hắn rất tốt, lúc này đã nhìn thấy rõ ràng, đó nào phải là quái vật, mà là một người đàn ông cao lớn, chiều cao chừng chín xích (trên hai mét), cơ bắp cuồn cuộn, nhưng trên người chằng chịt những vết thương. Binh khí trong tay gã trông giống như một khối đá to lớn và thô ráp, có lẽ là một khối gang thật lớn, phần trước rộng, phần sau hẹp, gã cầm nó ở chỗ hẹp nhất. Thế nhưng, với một người to lớn vạm vỡ như gã, không cần thân binh lợi khí gì, chỉ cần một khối gang tầm thường, cũng trở thành một vũ khí phi thường lợi hại.

Mấy người Miêu thấy gã xông tới, biết không thể chạy thoát, liền không chút do dự cầm binh khí xông lên, nhằm thân hình gã mà đâm chém. Trong tiếng mưa gió, vang lên tiếng binh khí chạm nhau chói tai.

Bọn Tề Phong cũng đều rút binh khí ra cầm trên tay, bảo vệ Tề Ninh, nhìn thấy rõ tình trạng khác thường của “quái vật to lớn” đều thầm giật mình.

Gã ta vô cùng mạnh mẽ, khối gang trong tay vung vẩy, kình phong rít lên vù vù, trong lúc nhất thời, mấy người Nha Cam cũng không có cách nào sáp lại gần, chỉ có thể vừa né tránh vừa chờ cơ hội.

Bất kể là mấy người Miêu hay bọn Tề Ninh, trong lòng đều hiểu, đòn đánh của gã cao lớn kia không hề khéo léo, thậm chí cũng không phải chiêu thức, mỗi lần gã xuất thủ, đều nhờ vào sức lực phi thường của mình mà vung khối gang lên, tuy không theo chiêu số gì, nhưng lực uy hiếp thì vô cùng lớn, nếu bị khối gang kia đụng phải, không chết cũng bị trọng thương.

- Y Phù, ngươi dẫn A Tề đi mau đi!

Nha Cam lớn tiếng nói:

- Chúng ta ở lại...

Nha Cam còn chưa nói xong, khối gang trong tay gã cao lớn đã quét tới, y vội vàng lui về phía sau, khối gang đập xuống sàn gỗ, chỉ nghe “ầm” một tiếng, sàn gỗ đã bị đánh thủng một lỗ lớn.

- Công tử, chúng ta làm sao bây giờ?

Thấy lực đánh của gã to lớn kia vô cùng mạnh mẽ, Tề Phong nhíu mày:

- Có nên ra tay giúp bọn họ hay không?

- Ân oán giữa bọn họ với nhau, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả.

Tề Ninh trầm giọng nói:

- Không nên tùy tiện can thiệp vào ân oán của người khác, chúng ta rời khỏi chỗ này thôi.

Bọn Tề Phong vâng dạ tuân theo.

Lúc này Lý Đường cũng theo sất phía sau Tề Ninh, thừa dịp gã to lớn đang chiến đấu với bọn Nha Cam, bọn Tề Phong tay cầm binh khí, từ từ đi về phía cửa ra vào, định rời đi. Ngay lúc đó, lại nghe một tiếng hét thảm, lập tức một bóng người bay ra, nặng nề rơi xuống dưới chân bọn Tề Phong.

Mọi người liếc nhìn nhau, hết sức hoảng sợ.

Một người Miêu rơi trên mặt đất, lồng ngực và xương sọ đều dẹp lép, đến mức vẫn có thể nhận ra rõ ràng mắt mũi, nhưng lại khó có thể tin được cái mặt phẳng phẳng lì kia, lại là một khuôn mặt người.

Máu đỏ thẫm hòa lẫn với mỡ vàng vàng, huyết thanh trăng trắng, chầm chậm chảy ra từ thi thể kia, có lẽ thời điểm bị khối gang trong tay gã to lớn kia nện phải, thân thể người Miêu này vỡ tung trong nháy mắt, lại bị sức mạnh to lớn ấy ngưng trệ thành một trạng thái rất ổn định, bởi vậy cho nên dịch thể chảy ra chậm một cách khác thường, hỗn hợp giữa máu và mỡ đó khiến người ta buồn nôn.

Gã to lớn kia giết được một người, liền gầm lên, tiếng gầm thét của gã khiến cả căn nhà gỗ đều rung rinh lay chuyển, dường như có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.

 

0.13844 sec| 2440.633 kb