Hướng Tiêu Dao nhíu mày, nói:
- Thật sự ta chưa từng nghe nói tới Thái Âm, Huyền Dương bao giờ.
- Người Miêu cứ thích thần bí, Hắc Liên thánh giáo lại càng thần bí hơn.
Lục Thương Hạc vuốt râu nói:
- Người ta chỉ biết tới Thu Thiên Dịch kia trong Hắc Liên thánh giáo. Ba vị trong Tứ thánh sứ còn lại đều thần bí tới cực điểm, càng không nói tới hai người Huyền Dương và Thái Âm.
Hướng Tiêu Dao nói:
- Nếu đã như thế thì cũng khó trách Thần Hầu phủ lại ban hạ Thiết Huyết văn. Hắc Liên thánh giáo có địa lợi, hơn nữa cao thủ của bọn họ đông đảo, cũng không dễ đối phó.
Tề Ninh suy nghĩ một chút mới hỏi:
- Lục thế bá, người Miêu lập nên Hắc Liên thánh giáo, lần này cao thủ các lộ trên giang hồ cộng đồng tiêu diệt Thiên Vụ lĩnh, bảy mươi hai động của người Miêu có thể ra tay trợ giúp hay không?
- Nếu nói hoàn toàn không thì cũng không hẳn.
Lục Thương Hạc nói:
- Tiểu Lâm Tử, ngươi cũng biết, mặc dù người Miêu được xưng là bảy mươi hai động nhưng lại chia ra làm Sinh Miêu và Thục Miêu chứ?
- Có biết một chút.
- Người Miêu trong các động lại chia ra thành năm đơn vị cực mạnh gồm Hắc, Bạch, Hoa, Thanh, Hồng.
Lục Thương Hạc nói:
- Mặc dù Hắc Liên thánh giáo là do Hắc Miêu sáng lập nên nhưng theo ta biết, cho dù là tại các động của Hắc Miêu, hình nhưng cũng không nhiều người tình nguyện tới gần Hắc Liên thánh giáo lắm, lại càng không phải nói tới các Miêu động khác.
Tề Ninh lập tức hỏi:
- Vì sao lại thế?
- Đại Miêu vương!
Lục Thương Hạc nghiêm mặt nói:
- Bởi vì trong lòng người Miêu, Đại Miêu vương mới là Miêu gia chính thống. Trong mắt bọn họ, Hắc Liên thánh giáo chỉ là một giáo phái thần thần bí bí, hơn nữa là thế lực giang hồ. Đối với đại đa số người Miêu mà nói, bọn họ hy vọng cuộc sống thái bình, tin thờ Vu thần. Nhưng theo ta biết, Hắc Liên thánh giáo chỉ có một thần, đó là Hắc Liên giáo chủ.
Tề Ninh cau mày nói:
- Ý của thế bá là Hắc Liên thánh giáo cũng không được người Miêu ủng hộ sao?
- Các chi Miêu động, từ xưa đến nay chỉ tin thờ Vu thần.
Lục Thương Hạc nói:
- Hắc liên giáo chủ mặc dù xuất thân Miêu gia nhưng lại phá hủy tín ngưỡng Miêu gia, không tôn thờ Vu thần, tự xưng là thần.
Người này đi ngược lại tín ngưỡng của đại đa số người Miêu, tất nhiên là không có khả năng được đa số người Miêu ủng hộ rồi.
Gã cười nhạt một tiếng:
- Nếu người Miêu cũng ủng hộ Hắc Liên thánh giáo thì chỉ sợ Hắc liên giáo chủ đã sớm mang người Miêu cử binh tạo phản rồi.
- Vậy Đại Miêu vương là Hắc Miêu sao?
Tề Ninh nghĩ thầm, lần này mình tới Tây Xuyên vốn là muốn giải quyết vấn đề người Miêu. Mà Lục Thương Hạc này hiển nhiên hiểu rất rõ tình huống Tây Xuyên, hình như cũng biết không ít chuyện của người Miêu. Vừa hay mình có thể mượn cơ hội này, hiểu thêm không ít nội tình từ miệng Lục Thương Hạc
Hắn cũng biết thời không này hoàn toàn bất đồng với những gì mình biết. Mặc dù hai thế giới đều tồn tại Miêu bộ nhưng lại không thể giống như hoàn toàn được.
Theo Tề Ninh hiểu thì các chi Miêu bộ Tây Xuyên lấy bộ lạc Hắc Miêu là có thực lực mạnh nhất. Nếu nói trong người Miêu còn có Đại Miêu vương tồn tại, vậy hẳn là có từ bộ lạc Hắc Miêu.
Cũng không ngờ là Lục Thương Hạc lại lắc đầu nói:
- Đại Miêu vương là người Hoa Miêu.
- Hoa Miêu?
- Người miêu tin thờ Vu thần.
Trong Miêu bộ có một gia tộc Vu thần, đó chính là Thượng Thủy động Hoa Miêu.
Lục Thương Hạc lại hiểu rất sâu về tình huống của người Miêu.
- Chi Hoa Miêu tại Thượng Thủy động mặc dù thuộc về người Hoa Miêu nhưng từ xưa tới nay vẫn tồn tại độc lập. Trong trái tìm người Miêu, chỉ có đại vu của Thượng Thủy động mới có thể thông linh với Vu thần. Cũng chỉ có đại vu thông qua nghi thức cầu tà mới có thể trừ tà tị trách, hô phong hoán vũ, để người Miêu có thể sống bình an. Mà Đại Miêu vương cũng từ trước tới nay đều là động chủ Thượng Thủy động.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh cố ý lộ thái độ lanh lợi.
- Thế bá giảng giải một hồi làm cho vãn bối có thêm thật nhiều kiến thức. Thế bá, Đại Miêu vương này nếu là Miêu vương, người Miêu hẳn sẽ nghe hiệu lệnh của hắn sao?
- Vậy thì cũng không hẳn.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Những nơi có người là sẽ có tranh đấu. Trong người Miêu có nội đấu không ngừng. Hắc, bạch, thanh, hoa, hồng các chi Miêu bộ đều vì tranh đoạt địa bàn nên tranh đấu gay gắt. Đã ở trong đó thì sẽ tranh đấu không ngừng. Cho nên người Miêu tại Tây Xuyên mặc dù nhân số không ít nhưng từ xưa tới nay vẫn chẳng làm nên trò trống gì.
- Vậy thì Đại Miêu vương kia chẳng phải chỉ là bù nhìn sao?
Lục Thương Hạc lắc đầu:
- Hiển nhiên không phải. Đại Miêu vương là người có uy vọng to lớn nhất trong người Miêu. Nếu Miêu bộ có tranh đấu lón, thường thường đầu lĩnh song phương đều bị Đại Miêu vương gọi về. Có Đại Miêu vương ở giữa giảng hòa, thường thường bọn họ đều bãi binh đình chiến. Mà quan trọng nhất là một khi xuất hiện ngoại địch, người Miêu sẽ hết sức đoàn kết. Đại Miêu vương ra lệnh một tiếng, người Miêu bảy mươi hai động sẽ tề tụ dưới trướng Đại Miêu vương, cùng ngăn kẻ địch.
Lúc này Tề Ninh mới mơ hồ có đầu mối với một chuyện, nói:
- Người Miêu tôn thờ Vu thần, Hắc Liên thánh giáo lại lấy giáo chủ của mình làm thần linh. Cho nên Hắc Liên thánh giáo và Đại Miêu vương từ một góc độ nào đó là kẻ địch. Lần này tấn công Hắc Liên thánh giáo tại Thiên Vụ lĩnh, đối với Đại Miêu vương mà nói cũng coi như không thấy. Cho nên đương nhiên Đại Miêu vương sẽ không dẫn người Miêu đi cứu viện.
- Chính là đạo lý này rồi.
Lục Thương Hạc cười nói:
- Tiêu Dao, đồ đệ này của ngươi thông minh lanh lợi, nói một điểm là hiểu, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng đó.
Hướng Tiêu Dao chỉ cười cười, cũng không nói lời nào.
Lục Thương Hạc lập tức lại nói:
- Chẳng qua nếu nói người Miêu bảy mươi hai động đều không nghe không thấy với Hắc Liên thánh giáo thì cũng không phải.
Dù sao Hắc Liên thánh giáo cũng là một giáo phái của người Miêu.
Từ lúc Hắc Liên thánh giáo sáng lập tới nay vẫn có lòng mua chuộc người Miêu, âm thầm làm không ít chuyện cho bọn họ, thành chỗ dựa lớn cho người Miêu. Có một số người Miêu hết sức cảm kích với các hành vi của Hắc Liên thánh giáo, chưa chắc đã ngồi trơ mắt nhìn Hắc Liên thánh giáo bị tiêu diệt. Hơn nữa trong bảy mươi hai động người Miêu cũng có một bộ phận cực nhỏ có quan hệ mật thiết với Hắc Liên thánh giáo. Hẳn bọn họ cũng sẽ không ngồi nhìn không để ý đâu.
Y cười lạnh một tiếng, nói:
- Chẳng qua nếu Thần Hầu phủ đã tự mình ra mặt, nếu ai dám dính dáng với Hắc Liên thánh giáo thì sẽ bị xem là phản loạn triều đình, hiển nhiên không thể có kết cục tốt.
- Thế bá, trên đường ta và sư phụ đã nghe người ta nói, hình như quan binh đang vây diệt Hắc Nham động. Không biết thế bá có biết việc này không?
Tề Ninh có vẻ tùy ý mà hỏi một câu.
Lục Thương Hạc lại nhíu mày nói:
- Việc này chỉ sợ cả Tây Xuyên cũng không còn nhiều người không biết. Hắc Nham động trốn tránh phú thuế, thậm chí còn xung đột với một số quan binh thu thuế.
Khi Huyện lệnh Bach Đường Linh dẫn người tới hỏi tội, đoàn người lại bị đám mọi rợ không biết trời cao đất dày ở Hắc Nham động kia giết chết.
Y hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bạch Đường Linh mặc dù chỉ là một huyện lệnh nhưng lại là mệnh quan triều đình. Hắc Nham động dám giết mệnh quan triều đình thì rõ là tạo phản, hiển nhiên quan phủ không có khả năng ngoảnh mặt làm ngơ rồi.
- Chúng ta nghe nói năm ngoái Hắc Nham lĩnh đã bị vây khốn, quan binh chặn hết các yếu đạo.
Hiện tại tình huống như thế nào?
Tề Ninh hỏi:
- Hắc Nham lĩnh đã bị đánh hạ hay chưa?
- Lại nói cũng kỳ quái. Năm ngoái sau khi xảy ra chuyện không lâu, Thứ sử Tây Xuyên Vi Thư Đồng đã điều động tới mấy ngàn binh mã phong tỏa vùng Hắc Nham lĩnh rồi. Thục Vương Lý Hoằng Tín cũng phái ra một bộ phận Cẩm Quan vệ dưới trướng tới hỗ trợ, có thể nói là vây Hắc Nham lĩnh một giọt nước cũng không lọt.
Mấy ngàn người trong sáu trại của Hắc Nham động giống như ba ba trong giỏ rồi.
Trên trán Lục Thương Hạc mang theo chút nghi hoặc.
- Nếu nói năm trước là bởi gió tuyết chặn đường núi, địa thế Hắc Nham lĩnh hiểm trở khó tấn công, vậy thì hiện giờ băng tuyết đã tan rã từ lâu nhưng quan binh vẫn chậm chạp không có động tác gì, thật là hơi kỳ quái rồi.
- Quan binh vẫn chưa tấn công sao?
Trong lòng Tề Ninh hơi vui vẻ.
Lục Thương Hạc hơi gật đầu nói:
- Chẳng qua đã có chút tin đồn.
Dừng lại một chút, y mới nói tiếp:
- Tiểu Lâm Tử, ngươi tuổi trẻ, có lẽ không biết. Năm đó Thục Vương Lý Hoằng Tín độc bá một phương tại Tây Xuyên, sau đó Cẩm Y Hầu Sở quốc lĩnh binh tới đây thảo phạt, Hắc Nham động chủ động gia nhập Cẩm Y Hầu, có quan hệ sâu xa với Cẩm Y Hầu.
Theo lý mà nói, lá gan người Miêu có lớn tới đâu cũng không có khả năng dám giết quan viên triều đình. Nhưng Hắc Nham động này đúng là to gan lớn mật, nói tới cùng cũng là bởi phía sau có Cẩm Y Hầu làm chỗ dựa. Lúc này Vi Thư Đồng chậm chạp không ra tay, hẳn là cũng bởi e dè Cẩm Y Hầu.
Tề Ninh thầm nghĩ, lời người thật đáng sợ. Xem ra không ít người ở Tây Xuyên cũng cảm thấy Cẩm Y Hầu là chỗ dựa của Hắc Nham động rồi. Chỉ có hắn là hiểu rõ nhất, chuyện Hắc Nham động chẳng liên quan tí tẹo nào với Cẩm Y Hầu phủ. Về phần Vi Thư Đồng sao chưa ra tay thì chưa rõ nguyên nhân, có lẽ bởi chưa nhận được mệnh lệnh của triều đình hoặc là nguyên cớ khác, nhưng khẳng định là chẳng hề liên quan tới Cẩm Y Hầu phủ.
- Thế bá, Hắc Nham động là Hoa Miêu sao?
Lục Thương Hạc gật đầu nói:
- Không sai. Bảy mươi hai động người Miêu, Hoa Miêu mười ba động. Hắc Nham động là một trong mười ba động đó.
- Không phải người nói là một khi có ngoại nhân tấn công, Đại Miêu vương sẽ triệu tập bảy mươi hai đồng cùng kháng địch sao?
Tề Ninh nhìn có vẻ tò mò mà hỏi thăm:
- Hắc Nham động thuộc Hoa Miêu, Đại Miêu vương của Thượng Thủy động cũng là người Hoa Miêu. Hôm nay Hắc Nham động bị quan binh vây khốn, nguy trong sáng tối, sao Đại Miêu vương lại không có động tĩnh gì?
Lục Thương Hạc cười nói:
- Đại Miêu vương là Miêu vương, sẽ không chỉ nhìn trước mắt mà phải suy nghĩ lâu dài. Nếu không thì lão cũng không xứng làm Đại Miêu vương rồi. Trước không nói tới lần này Hắc Nham động mưu phản trước, cho dù là Hắc Nham động vô tội, bị quan binh tấn công, Đại Miêu vương cũng chỉ có thể cố hết sức đàm phán trước.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, lão sẽ không dễ dàng động binh. Đại Sở quốc mang mười vạn quân, ngay cả người Bắc Hán, cũng chỉ đánh ngang tay, không thể vượt sông Hoài. Ngươi cảm thấy là người Miêu sẽ là địch thủ của Đại Sở sao? Triều đình không muốn Tây Xuyên loạn, cho nên cố gắng trấn an người Miêu. Nhưng như thế không có nghĩa là triều đình sợ hãi người Miêu. Nếu như người Miêu định mưu phản, triều đình quyết tâm tiêu diệt, đối với người Miêu mà nói chắc chắn là tai nạn diệt tộc.
Tề Ninh khẽ gật đầu, ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Hiển nhiên Lục Thương Hạc rất có thiện cảm với đồ đệ của vị nghĩa huynh đệ của mình, rất hứng thú nói chuyện, lại nói tiếp:
- Không tới mức vạn bất đắc dĩ, Đại Miêu vương sẽ không phát động chiến tránh. Nếu nói lần này Hắc Nham động thật sư bị oan, Đại Miêu vương có lẽ sẽ suy nghĩ tới việc xuất binh hỗ trợ để giữ gìn tôn nghiêm của người Miêu.
Chẳng qua mọi người đều biết Hắc Nham động giết mệnh quan của triều đình đã là tạo phản. Đại Miêu vương làm sao có thể giúp một Miêu động tạo phản, lôi cả Miêu bộ vào vực sâu chiến tranh được.
Lúc này trong lòng Tề Ninh đã sáng tỏ thông suốt, nói:
- Nói như thế thì lần này chắc Hắc Nham động hẳn sẽ lâm vào cảnh chó gà không còn rồi.
Lục Thương Hạc lắc đầu nói:
- Đến cuối cùng sẽ có kết quả thế nào thì phải xem ý tứ của triều đình, chúng ta không tiện đoán trước. Chẳng qua tiền đồ của Hắc Nham động chưa thể đoán, chứ lần này Hắc Liên thánh giáo tất nhiên gà chó cũng không tha rồi.
Mấy người mải nói chuyện, sắc trời đã tờ mờ sáng từ khi nào chẳng rõ. Tề Ninhxem tình hình, thầm nghĩ Y Phù thấy mình mãi không về, chỉ sợ sẽ tưởng mình gặp phải chuyện gì rồi. Chẳng may Miêu nữ nọ bởi lo lắng cho mình mà đi tìm, lại bị người gặp được thì thật sự khó giải thích rồi.
Hắn lập tức đứng dậy nói:
- Thế bá, sư phụ, xin cứ tiếp tục trò chuyện, vãn bối ra ngoài vệ sinh một chút.
- Phía sau có chỗ đấy.
Lục Thương Hạc mỉm cười chỉ chỉ về phía sau:
- Không cần đi xa.
Tề Ninh cười nói:
- Thế bá, vãn bối biết người và sư phụ còn có rất nhiều chuyện để nói. Hiện giờ ta đã cơm no rượu đủ, ở bên cạnh lại thành làm phiền. Hai người cứ trò chuyện, ta đi ra ngoài thuận tiện ngắm phong cảnh sơn trang một chút, đi xem đó đây. Đây là lần đầu ta tới, Phong Kiếm sơn trang này thật sự rất khí phái.
Lục Thương Hạc đang muốn nói chuyện, Hướng Tiêu Dao đã nói:
- Đừng đi xa.
Thấy Hướng Tiêu Dao lên tiếng, Lục Thương Hạc cũng không tiện nói nhiều, kêu lên:
- Thanh Tùng, ngươi dẫn Tiểu Lâm Tử đi xem khắp nơi một chút.
Ngoài cửa liền có một người lập tức xuất hiện như u linh. Tề Ninh đánh giá hai cái, thấy người nọ tay cầm đèn lồng, chính là người mặc áo xanh đã dẫn Hướng Tiêu Dao vào.
Người áo xanh kia mặt không đổi sắc, giơ tay nói:
- Xin mời!
Thank You to ThanhTùng For This Useful ầu tiên ... 28 36 37 38 39 40 48 ... Cuối
Gửi trả lời nhanh Đến Bản đầy đủ đề trước Chủ đề Tiếp theo » Thêm / Sửa Tag
đang On
đang On
ode đang
m0ngv0ngan95 Chú ý Hồ sơ của tôi Thiết lập chung Thoát »
uyện Tiên hiệp - Kiếm hiệp - Huyền huyễn ệhn LCịộcnhg sđửồn -g QuâHno sạựt độngC Dóiễ gnì đmànới? Liên kết Nhanh TìmX kui:ế 3m,6 n1â0ng c Truyện Lịch sử - Quân sự [FULL]Cẩm Y Xuân Thu ủa Sa Mạc)
Trang 39 của 57 Đầu tiên ... 29 37 38 39 40 41 49
yện. .m. ới cCủuaố iSa Mạc) Kết quả 381 đến 390 của 56 Công cụ Chủ đề Tìm Chủ đề Đánh giá Chủ đề Hiển thị
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo