Nước chảy cuồn cuộn, xa xa dãy núi tú lệ, mây mù bao phủ, cảnh sắc say lòng người.
Một chiếc thuyền đi ngược dòng, lái thuyền tay chân nhanh nhẹn cũng rất cẩn thận. Nơi này hai bên bờ sông là núi dốc đứng, nước chảy siết, khúc mắc, nhiều chỗ rẽ nguy hiểm, thường thường có đá chắn đường, mây phủ trên trời, vô cùng nguy hiểm. Nguy hiểm cũng có cái thú của nó, đội thuyền đi trong nước như con cá, vô cùng linh xảo.
Đối với rất nhiều người, hiểm cảnh thật trắc trở, nhưng đối với vài người thì nó rất thú vị.
Tề Ninh đứng ở đầu thuyền, nhìn dãy núi hai bên, cảm nhận hết khí tức cổ xưa, vui vẻ thoải mái, mặc dù trong lòng cũng biết lần này tới Tây Xuyên không có gì tốt lành, nhưng vào lúc này hít thở bầu không khí trong lành thấm đẫm ruột gan cũng cảm thấy sảng khoái, không phụ chuyến đi này.
- Tề Phong, sau này dưỡng lão có thể ta sẽ tới Tây Xuyên.
Tề Ninh hít một hơi thật sâu, cười dịu dàng.
Tề Phong đứng bên cạnh nhưng mặt mũi sầu khổ, hữu khí vô lực nói:
- Hầu gia, lần sau cho dù leo tới Tây Xuyên thuộc hạ cũng sẽ không đi đường thủy.
Tề Ninh biết, Tề Phong thường ngày nhảy lên nhảy xuống lại là con vịt cạn, vừa lên thuyền đã say sóng, nếu không phải vì đường thủy nhanh hơn, gã không có lựa chọn nào khác thì đừng có chuyện lên thuyền.
Bên cạnh, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi chỉ về phía trước giới thiệu:
- Hầu gia, nơi đó là đỉnh Thần Nữ, tú lệ thướt tha, đi qua nơi này mà không ngắm đỉnh Thần Nữ thật là lãng phí.
Người trung niên này là Tổng quản chuyên phụ trách việc thu mua dược liệu của dược hành Điên gia, tên Điền Mậu, lần này đi cùng Tề Ninh vào Thục, dọc đường đi chăm sóc mấy người Tề Ninh vô cùng thích đáng, ăn uống dừng nghỉ đều thỏa đáng, không cần Tề Ninh phải lo nghĩ. Dọc đường đi nên đi thế nào Điền Mậu cũng giải thích rõ ràng.
Từ khi rời Kinh, đoàn người Tề Ninh vô cùng khiêm tốn đi thẳng một đường về Tây, cũng không phải chỉ trong một ngày, qua Tương Dương, lại thẳng hướng tây, theo Trường Giang mà lên bắc.
Mọi người men theo dòng sông mà đi, qua Di Lăng, đến Nam Tân Quan, rất nhanh đã tới Trường Giang Tam Hiệp, vạn dặm Trường Giang hợp với Thiên Lưu thành Đại Giang, đi một đường về phía tây, xuyên qua vô số núi cao hiểm địa, lao nhanh gào thét, khi tới Vu Sơn lại bị dãy núi ngăn cản, Đại Giang mênh mông như cự phủ đánh xuống, giữa núi nong trùng điệp, tách ra mọt con đường nguy hiểm kéo thẳng sang phía đông, tạo thành một Trường Giang Tam Hiệp hung vĩ hiểm trở mê người.
Địa hình càng hiểm trở trông lại càng kỳ vĩ.
Vì dãy núi hai bên bờ sông hiểm trở, hạp cốc khúc chiết, cho nên Trường Giang Tam Hiệp lại càng thêm mê người, chỉ nơi này, nước chảy siết gấp đôi, đội thuyền lay động kịch liệt. Tề Phong cùng một tên thủ vệ khác của Tề Ninh đang chao đảo, trời đất quay cuồng, khổ không thể tả.
Mọi người qua Tây Lăng Hạp, rất nhanh đã tới vu hạp* tú lệ tĩnh mịch. Lúc này, đội thuyền đang đi trong vu hạp, hai bờ sông, mười hai đỉnh vu sơn đứng thẳng, đỉnh Thần Nữ xinh đẹp tuyệt trần khó tả, cảnh sắc mỹ lệ, khiến cho Tề Ninh lưu luyến quên về.
* hạp là khu vực hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa.
Dường như người chèo thuyền không nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ này, chỉ tập trung nhìn dòng nước chảy, bãi đá ngầm.
Qua vu hạp, tiến vào thung lũng lớn của sông Đại Ninh, phía trước chính là Cù Đường Hạp, nước nơi này chảy càng gấp hơn, đi thuyền qua càng hiểm ác hơn, cho dù là người chèo thuyền lâu năm nhiều kinh nghiệm cũng chưa chắc đã có thể điều khiển tự nhiên được. Điền Mậu cân nhắc đến thân phận của Tề Ninh, không dám mạo hiểm, để đảm bảo an toàn nên đề nghị đi đường bộ. Tề Ninh cũng không phản đối, mọi người bỏ thuyền đi bộ, nghỉ ngơi một đê, ở thị trấn Vu Sơn, sáng sớm hôm sau mới leo núi.
Ba Đông núi non trùng điệp, gập ghềnh khó đi, riêng có “Lưỡng sơn tương giáp, vọng sơn bào tử mã”, nói nôm ra thì đường núi nơi này đi vòng quanh, nhìn thì gần mà đi lại rất xa.
Mục đích của Tề Ninh là tới phủ Thành Đô trước, đoàn người Điền gia lại muốn đến quân Ba Tây, giờ đã vào đến giữa Xuyên, Điền Mậu lại chủ động đề nghị muốn đưa Tề Ninh tới phủ thành Thành Đô. Tề Ninh cũng biết đất Thục gập ghềnh khó đi, Điền Mậu muốn đưa mình tới phủ Thành Đô mới chuyển hướng tới quận Ba Tây, coi như đi hết một vòng tròn, nên lựa lời từ chối. Điền Mậu cũng không kiên trì nữa, liền phái một gã tên Lý Đường dẫn đường cho Tề Ninh.
Lý Đường là người đất Thục, quanh năm qua lại giữa Kinh thành và Tây Xuyên, ở nơi này chọn mua dược liệu chưa bào chế, cho nên cực kỳ quen thuộc địa hình ở đây. Điền Mậu để gã lại cũng là cho Tề Ninh mượn một người dẫn đường cực kỳ xứng chức.
Mặc dù Tề Ninh dùng thân phận khâm sai tới Tây Xuyên, nhưng hắn và tiểu Hoàng đế cùng ngầm hiểu với nhau mục đích của chuyến đi này là điều tra rõ chân tướng vụ việc của động Hắc Nham, có thể cải trang ít ra mặt chừng nào tốt chừng ấy, đương nhiên không thể khua chiêng gióng trống bày hết phô trương như các khâm sai khác.
Tình thế Tây Xuyên phức tạp, thế lực khắp nơi tương giao, nếu lôi cái giá khâm sai ra ngồi, chỉ sợ sẽ chẳng nhìn được cái gì.
Lại đi thêm ba ngày, cách thành Cảm Quan càng lúc càng gần, nhưng đường qua Xuyên chín rẽ mười vòng, đi quanh dãy núi, nếu không có người dẫn đường, Tề Ninh cũng nghi ngờ không biết chừng nào mình mới có thể tới thành Cẩm Quan.
Hôm đó, đoàn người đi tới hoàng hôn, phía trước không thôn đằng sau không điếm. Tình cảnh này ở giữa Xuyên là cực kỳ bình thường, đường ở Xuyên quanh co uốn khúc, có lẽ chỉ đi lệch một chút ở đầu đường, lỡ qua một cái, sẽ không tìm thấy nơi nghỉ chân.
Cũng may Lý Đường giải thích thi thoảng trên con đường này sẽ có dã rạp. Dã rạp, là do một vài người hảo tâm lo lắng cho những người bỏ lỡ mất nhà trọ, phòng ngừa gió mưa, nên thi thoảng dựng một lề cỏ bên đường làm chỗ trú ngụ, gần đó còn để lại ký hiệu. Đương nhiên người ngoài không biết chuyện này, nhưng Lý Đường là người Xuyên, hiểu rõ như lòng bàn tay.
Quả nhiên, trước khi trời hoàn toàn tối đen, Lý Đường đã phát hiện ra ký hiệu của dã rạp, tìm một lát, quả thực tìm thấy một dã rạp trong rừng.
Dã rạp này là nhà gỗ dùng trúc dựng nên, dưới chót bỏ trống, cao hơn mặt đất, tầng hai mới là chỗ ở.
- Đây là lều gỗ người Ba dựng. Ở Tây Xuyên, ngoài người Hán và người Miêu còn có người Ba, nhưng hiện giờ tộc đàn của họ càng ngày càng ít, nhân khẩu không nhiều, không lại nổi thế lực của người Hán và người Miêu.
Lý Đường đi tuốt đằng trước, ba người Tề Phong đi theo hai bên Tề Ninh, thu gom hành lý đến gần nhà gỗ thì trời đã tối đen. Thật sự chẳng có cách nào khác, nếu không chỉ có thể ngủ ngoài trời.
Lý Đường đẩy cửa nhà gỗ, nhìn qua bên trong, quay đầu lại nói:
- Hình như ở đây không có ai, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm thôi.
Mấy người đi vào trong phòng.
Bên trong tối lờ mờ, Tề Ninh đang muốn cho người nhóm lửa thì chợt cảm thấy không ổn, bèn nhìn lên.
Trong bóng tối mờ mờ, hắn thấy đột nhiên phía trước có hai cái bóng, hơi giật mình một chút, đúng lúc này, ánh chớp liên tục giật giật giữa không trung. Khi ánh chớp lóe lên chiếu sáng vào trong nhà gỗ, Tề Ninh đã nhìn rõ, trong tay hai người đối diện cầm thứ gì đó, đang lạnh lùng xộc về phía mình.
Lý Đường còn chưa nhận ra, còn vui miệng nói:
- Năm nay sấm xuân tới thật sớm, chỉ sợ đầu năm không tốt lắm.
Đột nhiên gã nhận ra có gì đó khác thường, lại thấy ba người Tề Phong đã lắc mình đứng chắn trước Tề Ninh.
Gã hơi ngơ ngác một chút.
Sau khi ba người Tề Phong vào nhà, đương nhiên cũng lập tức nhận ra khác thường, khi sấm chớp lóe lên, Tề Ninh nhìn thấy bóng người trong phòng, ba người Tề Phong cũng thấy, không nói hai lời, lập tức bảo vệ hắn.
Tề Ninh thầm nghĩ, mình vừa vào Xuyên, còn không quen không biết đối phương, cũng không cần kết thù, bèn mỉm cười chắp tay:
- Chúng ta tới Tây Xuyên làm ăn, đi lỡ đường, thấy trời đã tối, lại có vẻ sắp mưa, chỉ có thể ở đây nhờ một đêm. Mấy vị yên tâm, chúng ta sẽ không quấy nhiễu các vị.
Lý Đường đã từng nói, dã rạp này không có chủ, chỉ là để cho người qua đường thuận tiện thì dùng.
Xem ra trước đó đã có người tới nghỉ ngơi.
Hai người kia không nói gì, xem ra cũng không muốn gây oán với đám người Tề Ninh, chỉ xoay người đi thẳng tới phía tây gian nhà gỗ. Tề Ninh thấy vậy bèn lệnh cho mấy người tới phía đông, mọi người chia hai bên, nước giếng không phạm nước sông.
Mấy người Tề Ninh ngồi xuống thành một vòng tròn, Tề Phong muốn mở bọc lấy lương khô, lại một tia chớp sáng lên, sấm sét đuổi sát theo sau, sau đó từng hạt mưa lớn bằng hạt đậu từ trên trời giáng xuống, đánh xuống nóc nhà đùng đùng.
Tề Phong cười:
- Hầu công tử, may mà Tiểu Lý cơ linh, nếu không tìm được tới nơi này chỉ sợ chúng ta đã bị mưa to dội thành ướt sũng rồi.
Suýt nữa thì gã lỡ lời, may mà phản ứng nhanh, ý thức được bên kia gian nhà còn có người bèn nhanh chóng sửa miệng.
Đương nhiên gã hiểu, Tề Ninh với tư cách là khâm sai, lại không mang theo quá nhiều nhân mã gióng trống khua chiêng tới đây đương nhiên phải khiêm tốn làm việc, có thể không để lộ thân phận ra đương nhiên là tốt nhất. Huống chi, hiện tại đang trong rừng núi hoang vắng, lại có mấy người không rõ lai lịch ở chung một gian phòng, đương nhiên càng phải cẩn thận.
Ở trong gian nhà gỗ này một lúc cũng quen, mặc dù bóng tối vẫn lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra được phần nào, bên kia cũng có bốn năm người tụ thành một đoàn, số người tương đương bên mình.
Mấy người mở bao ra, lấy lương khô ra, mặc dù dọc đường vất vả nhưng ăn uống không lo, hơn nữa, qua mỗi nơi đều chuẩn bị đầy đủ lương khô, đề phòng bỏ qua chỗ nghỉ.
Ngoài bánh nướng còn có hai con vị nướng hun khói, đó là Tề Phong đặc biệt chuẩn bị cho tiểu Hầu gia. Vừa lấy vịt ra, hương thơm tứ phía, Tề Phong còn đưa ống trúc rượu tới cười mời:
- Công tử, người nếm thử xem rượu này hương vị thế nào?
Đây là Tề Phong đặc biệt chuẩn bị từ khi tiến vào Tây Xuyên. Tây Xuyên có rất nhiều nơi ủ rượu, đều dùng ống trúc để đựng, do vậy, hương rượu ướp hương trúc thơm, lại càng sảng khoái.
Tề Ninh còn chưa nhận thấy đã nghe có tiếng nói sau lưng:
- Làm phiền, xin hỏi có thể mượn chút rượu không?
Mấy người nhìn qua, chỉ thấy một người bên kia nhà gỗ tiến lại gần, nhìn ống trúc trong tay Tề Phong.
Gã cười hỏi:
- Ngươi cũng thích uống rượu sao?
Người kia lắc đầu:
- Không phải, ta cần rượu!
Dừng một chút gã lại nói :
- Đúng vậy, ta thích uống rượu, có thể cho ta nửa đồng không ?
Tề Phong nhìn Tề Ninh. Tề Ninh đã nhận ống trúc, đưa cho người kia:
- Đã uống rượu, nửa đồng làm sao đủ. Cứ cầm lấy đi, chúng ta ở đây vẫn còn.
Người kia vội vàng đưa hai tay nhận lấy:
- Đa tạ.
Đoạn gã cung kính khom người xoay đi.
Lý Đường thấy người kia đi xa mới hạ giọng nói:
- Gã là người Miêu, tiếng Hán cũng không sõi, nghe một cái là có thể nhận ra.
Gã hạ giọng tới mức bên kia không nghe được, thầm thì:
- Người Miêu rất ít khi mặc xiêm y của người Hán. Nhưng rõ ràng gã là người Miêu, lại mặc áo người Hán, nói tiếng Hán, thật cổ quái.
hương 345: Hung thần trong đêm mưa
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo