Nước sông đục ngầu mang theo cả những bùn cát. Trong lòng Tề Ninh biết rõ, nếu rơi xuống dòng chảy xiết này thì cho dù khả năng bơi lặn có giỏi đến thế nào cũng khó lòng khống chế cơ thể của bản thân. Hơn nữa một khi bị sặc, hít nước vào mũi rồi để dòng nước đầy bùn cát đục ngầu kia trôi vào yết hầu thì thậm chí sẽ không thể hít thở. Mặc dù quan hệ của hắn và Y Phù chẳng chút thân thiết, thậm chí hắn còn chẳng biết lai lịch nàng ra sao, nhưng trong trường hợp này, hắn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn nàng bị ngạt nước mà chết.
Hắn lập tức đưa một cánh tay đỡ lấy bờ mông Y Phù, gắng sức đẩy cơ thể nàng lên khỏi mặt nước.
Nhưng mà cũng chính vì làm như thế nên hắn chỉ có thể dùng một tay để chống đỡ lực đẩy của dòng nước, do vậy hắn đã phải uống vào mấy ngụm nước liền.
Hai bắp đùi rắn chắc được che đậy dưới lớp váy gấm, bờ mông căng tròn cong vút đều là bắp thịt rắn chắc. Khi nàng cử động thì căng chặt đàn hồi, chẳng chút mỡ thừa.
Chỉ cần chạm vào một cái là biết cô nàng Miêu nữ này ngày thường thường xuyên vận động, nếu không thì bắp đùi cô nàng sẽ không rắn chắc như vậy.
Trong dòng nước chảy xiết, hai người bị đẩy xuống hạ du, đường sông uốn thành khúc ngoặt, dòng chảy cũng dần dần chậm lại, Tề Ninh đã có thể khống chế được cơ thể mình. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn trái liếc phải một chút, tuy rằng đương lúc trời đêm, nhưng vẫn có thể phát hiện ra mặt sông này cực kỳ động lớn.
Mà hiện giờ bọn họ lại đang ở giữa dòng sông, nước sông cũng cực kỳ sâu.
Y Phù đương nhiên cũng cảm nhận được dòng nước chảy xiết dần dần biến mất, cuối cùng cũng thả lỏng hai tay. Nàng đương nhiên cũng rành bơi lội, hai chân quẫy đạp dưới nước, chỉ chỉ về hướng bờ sông phía đối diện, nói:
-Chúng ta…. Chúng ta tới bên kia đi.
Rồi nàng không nói thêm gì nữa, hít sâu một hơi, sau đó mới bơi về phía bờ sông đối diện.
Mưa rơi lâm thâm, nước sông đục ngầu, Tề Ninh cũng chỉ đành đi theo phía sau Y Phù, chỉ thấy Y Phù xoay người bơi đi. Lúc đó Tề Ninh mới phát hiện giày dưới chân nàng đã chẳng thấy đâu, đôi chân trần trụi nhỏ xinh, ngón chân xinh đẹp tựa như vuốt mèo trắng bóc, hai đầu mắt cá chân tròn tròn cân xứng. Động tác của nàng uyển chuyển mà lại hàm chứa sự mạnh mẽ linh động không nói nên lời.
Áo dài bao lấy bộ ngực bởi vì giãy giụa không ngừng giữa dòng nước xiết mà đã trở nên nhăn nhúm không chịu nổi. Bởi vậy chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy phía dưới xương quai xanh tinh tế là đôi gò bồng đảo cao ngất, bờ ngực căng tròn đầy đặn, rất đàn hồi.
Cho dù lực đẩy trong nước khá mạnh, gây trở ngại trong việc cử động nhưng khi cô nàng quẫy chân vặn eo thì bầu ngực không ngừng nảy lên, tựa như hai quả đào chín mọng trên cây.
Dòng chảy xiết không còn nên chẳng qua bao lâu hai người đã bơi đến bờ bên kia. Khi bờ mông vểnh cao rắn chắc của Y Phù đặt lên bờ sông thì Tề Ninh cũng bò lên đến bờ. Hắn nhẹ giọng nói:
-Xem ra chúng ta đã bỏ xa mấy tên kia rồi.
Y Phù gật gật đầu, không đáp lời, nhìn cô nàng có vể hết sức mệt mỏi, nhưng sau đó vẫn gắng gượng đứng dậy, nói:
-Khứu giác của bọn chúng nhạy như chó săn ấy. Trên đường đi, mấy lần ta vùng thoát khỏi bọn chúng nhưng đều bị bọn chúng bắt kịp. Bọn chúng nhất định sẽ xuôi dòng tìm kiếm, chúng ta không thể ở lại đây.
Tề Ninh thầm nghĩ khó khăn lắm mới thoát khỏi hai tên quái vật kia nên trước mắt hắn cũng coi như khá là an toàn. Cơ mà cô nàng Miêu nữ này bị người ta đuổi giết, nếu hắn còn đi cùng nàng ta thì e là sẽ bị liên lụy.
Hắn cũng không phải là người sợ bị liên lụy, nếu là người của hắn, một khi có khó khăn, dựa vào tính cách của hắn thì hắn đương nhiên sẽ dũng cảm đứng ra.
Chỉ là thế lực đối đầu với Miêu nữ này rõ ràng chẳng chút tầm thường, ở đâu có người ở đó có giang hồ. Mười sáu quận Tây Xuyên, đất rộng của nhiều, là đất Thiên Phủ nên số lượng bang hội giang hồ cũng chẳng ít chút nào.
Những thế lực trên giang hồ ngươi tranh ta đoạt chém giết lẫn nhau, âu cũng là chuyện thường tình.
Chỉ cần không phá vỡ thế cân bằng trên giang hồ thì phủ Thần Hầu cũng sẽ không quan tâm.
Năm đó, mặc dù Thục Vương hàng phục dưới chân đế quốc Đại Sở, nhưng thế lực Tây Xuyên rắc rối phức tạp. Ngay tới cả hiện tại, đế quốc cũng chưa thể khống chế Tây Xuyên một cách triệt để, mà mặc dù Phủ Thần Hầu có thế lực lớn trên giang hồ nhờ vào việc khống chế sông Hoài ở phía Nam, nhưng cũng không thể vươn xa tới mức khống chế hoàn toàn thế lực Tây Xuyên.
Trong lòng Tề Ninh biết hắn dính vào vụ này càng ít càng tốt, chỉ cần điều tra rõ chân tướng sự kiện Hắc Nham động là được. Còn mấy kiểu giang hồ báo thù như thế này thì hắn vẫn không nên dính vào vẫn hơn. Nếu không, một khi thật sự bị cuốn vào thì chỉ e là hậu họa vô cùng.
Nghĩ tới nghĩ lui một lát rồi hắn mới hỏi:
-Hiện giờ cô sao rồi? Có thể tự đi không?
Y Phù vô cùng thông minh, nghe ra ý của Tề Ninh, nàng thản nhiên đáp:
-Đa tạ ngươi đã giúp ta, ta sẽ không liên lụy đến ngươi thêm nữa, chúng ta chia ra từ đây đi.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:
-Vậy cô hãy bảo trọng nhé.
Y Phù cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi xoay người đi về phía mảnh rừng cạnh bờ sông. Tề Ninh thấy nàng đã rời đi mới theo dòng tiến lên phía trước, đi được một đoạn ngắn xíu, hắn vẫn không kiềm lòng được mà quay đầu nhìn lại. Thế rồi khi nhìn thấy Y Phù đã ngã trên đất, hắn vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng chạy về phía nàng.
Hắn đỡ Y Phù lên rồi sốt ruột hỏi:
-Cô sao vậy?
Y Phù yếu ớt dựa vào lồng ngực hắn, trên người tản ra hương thơm u ngọt thoang thoảng. Tề Ninh cảm giác toàn thân nàng nóng đến mức bỏng rát, hắn nhíu mày, trong lòng biết chuyện không ổn.
Đêm mưa lạnh như băng, hơn nữa còn ngâm mình trong nước sông lạnh lẽo gần nửa ngày, ngay cả Tề Ninh cũng rét run. Nội lực của Y Phù tuyệt đối không thể thâm hậu hơn hắn, trên người nàng vốn không nên ấm nóng như vậy. Lúc này, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, thậm chí hắn có thể nhìn thấy vẻ ửng đỏ bất thường trên gương mặt Y Phù, tim hắn đánh cái thịch, hỏi:
-Có phải cô bị ốm rồi không?
Đôi mắt Y Phù khép hờ, giọng nói mềm nhũn:
-Không... Không thể dừng lại ở đây. Rời khỏi đây trước đã. Có...
có thể ta đã trúng độc rồi.
-Trúng độc?
Tề Ninh kinh ngạc hỏi:
-Cô trúng độc lúc nào vậy?!
Y Phù đáp:
-Ta bị người kia đập trúng mấy lần... mấy lần vào bả vai, lúc đó bả vai bỗng đau nhói. Hiện giờ nhớ lại, hẳn là... hẳn là bị lão dùng ngân châm đâm rồi.
-Ý cô là, cái lão quỷ kéo đàn nhị hồ kia đã dùng châm độc đâm vào đầu vai cô hả?
Tề Ninh cau mày nói:
-Võ công của lão cao hơn cô, muốn giết cô là điều hết sức dễ dàng, tại sao còn phải tốn công làm thế?
Nhưng hắn cũng biết nơi này không thể ở lâu. Vốn dĩ muốn mỗi người mỗi ngả, chia tay Y Phù, nhưng không ngờ cô nàng Miêu nữ này lại trúng độc! Nếu lúc này bảo Tề Ninh vứt nàng ta lại rồi rời đi thì đương nhiên hắn không làm được, hắn chỉ đành lắc đầu, nói:
-Trước tiên tìm một nơi ẩn náu đã.
Cô nói đúng, không thể ở lại đây lâu được.
Rồi hắn lập tức cõng Y Phù trên lưng, đi về phía rừng cây trước mặt. Y Phù rất nhẹ, cõng nàng chẳng phí mấy sức lực, chỉ là hai trái đào đầy đặn kia dán sát lên lưng Tề Ninh, ít nhiều cũng khiến hắn có chút thổn thức.
Tiến vào rừng, đi đi hơn nửa canh giờ mà chẳng tìm được đường ra.
Hình như lạc đường rồi, Tề Ninh nhíu mày, lại tìm kiếm thêm chốc lát. Tiếng mưa gió dường như đã nhỏ hơn, hắn nghe thấy phía xa xa truyền tới tiếng ầm ầm, bèn lập tức nương theo đó mà đi tới. Chỉ trong chốc lát, hai người đã ra khỏi rừng cây, phía trước mặt hai người xuất hiện một thác nước, dòng nước đổ thẳng xuống phía dưới.
Ở không xa phía bên trái thác nước có một khe núi, Tề Ninh do dự một chút rồi cõng Y Phù tiến về phía khe núi kia.
Tiến vào trong khe núi, hai bên núi cao sừng sững dựng lên một con đường ở giữa. Phía trên cùng cách mặt đất xa đến điên đảo, bên sườn còn hơi lồi ra, thật giống như chữ “ڈ”, khiến Tề Ninh nghĩ tới kỳ cảnh (Cảnh tượng kỳ diệu) “đường chân trời”.
Gió lạnh lất phất, men theo con đường trong khe núi tiến thẳng về phía trước, Tề Ninh cảm giác cơ thể mềm mại mềm nhũn của Y Phù càng thêm nóng rực lạ thường. Hắn nhất thời cũng không biết tình hình ra sao, bèn nhẹ giọng hỏi:
-Y Phù cô nương, hiện tại cô cảm thấy thế nào? Có muốn dừng lại chút không?
Y Phù mềm mại đáp:
-Tiến về phía trước. Chúng ta...
Chúng ta phải đi xa một chút mới an toàn...!
Tề Ninh ừ nhẹ một tiếng rồi tiến về phía trước. Không biết đã qua bao lâu, sau khi rời khỏi khe núi, trước mặt lập tức quang đãng.
Hướng ánh mắt về phía con đường mòn nho nhỏ, Tề Ninh đột nhiên nhìn thấy phía xa xuất hiện ánh đèn dầu. Trong lòng hắn có chút vui mừng, cũng chẳng biết đang ở chỗ quỷ quái nào, ngọn đèn dầu kia tựa như đang bồng bềnh giữa không trung. Tề Ninh nhanh chóng nhìn ra, ánh đèn đó ở trên một ngọn núi.
Hắn men theo ánh lửa lại gần, nhìn thì có vẻ không xa, nhưng đi rồi mới biết cách rất xa. Xuyên qua một rừng cây nhỏ, hắn phát hiện phía trước mặt có một con đường nhỏ được lát đá phiến, dọc theo con đường nhỏ tiến về phía trước là có thể thấy một ngọn núi nhỏ xuất hiện trước mắt, ánh lửa hắt ra từ chính giữa sườn núi.
Tề Ninh thầm nghĩ nếu Y Phù đã trúng độc thì đương nhiên phải giải độc. Trên người hắn hiện giờ ngoại trừ Huyết Đan thì chẳng còn thứ nào được coi là thuốc giải nữa.
Nơi này hoang vu chẳng bóng người, đột nhiên lại xuất hiện một nơi như vậy, hẳn là có thể qua đó thử vận may đôi chút. Cho dù không thể giải độc thì cũng phải tìm một nơi che gió chắn mưa đã.
Thể lực của hắn không tồi, cõng Y Phù dọc theo con đường nhỏ được lát đá đến giữa sườn núi. Chẳng qua bao lâu, trước mắt bỗng nhiên quang đãng, một đại viện cao vút hơn một trượng, góc mái cong vểnh lên, vách tường nhuộm màu son, nhìn có vẻ vô cùng khí phái.
Tề Ninh không khỏi ngẩn ra, chớp mắt liên tục, trong lòng hắn càng ngạc nhiên hơn. Xung quanh nơi đây đều là rừng núi hoang vắng, trong phạm vi mười dặm chẳng thấy nổi một ngôi nhà, mà không hiểu tại sao giữa sườn núi lại mọc lên một tòa đại viện đầy khí phái thế này?
Tường bao đỏ thắm dọc theo hai bên sườn núi kéo dài sang hai bên, tựa như tít tắp không có điểm dừng. Phía xa xa là một căn phòng bên nho nhỏ, có vẻ là dùng để gác cổng, trước cửa căn phòng giắt một ngọn đèn lồng, khá sáng sủa.
Ánh đèn mà Tề Ninh nhìn thấy chính là từ chiếc đèn lồng này.
Tề Ninh tiến đến gần cửa viện, cẩn thận quan sát rồi đột nhiên hiểu ra, đây không phải cửa chính của đại viện này mà hình như là cửa sau của đại viện.
Hắn đang định tiến lên gõ cửa thì phát hiện cửa sau chỉ khép hờ.
Hắn do dự trong chốc lát rồi đưa tay đẩy cửa, nhẹ bước tiến vào trong viện. Trong viện tối đen như mực, hắn chợt nghe thấy tiếng Y Phù vang lên bên tai:
-Chúng ta không biết chủ nhân nơi này rốt cuộc là ai. Vẫn... vẫn đừng nên quấy rầy người bên trong.
Thật ra Tề Ninh cũng có ý này, hắn khẽ gật đầu rồi men theo tường viện tiến tới chỗ hoang vắng một chút. Tòa đại viện này thật sự không nhỏ, đi cả nửa ngày, sau khi rời khỏi hậu viện, hắn đột nhiên nhìn thấy một kho thóc hai tầng được làm từ gỗ, đứng riêng lẻ độc lập, cũng không hề nối liền với chỗ hắn đang đứng.
Tề Ninh thầm nghĩ trời cũng giúp ta rồi! Hắn nghĩ hẳn là cũng chẳng mấy ai chú ý tới nơi đó, nơi này lạnh lẽo hoang vu, hẳn là sẽ không có người tới làm phiền. Hắn đang tìm một nơi có thể che gió chắn mưa để Y Phù có thể nghỉ ngơi, vừa hay tìm được nơi này. Hơn nữa hẳn là Bạch Hầu Tử và Lão quái nhị hồ sẽ không tìm được tới nơi này.
Xung quanh căn nhà gỗ là sân bãi trống trải, trên sân có đặt một cái giá phơi, có lẽ là dùng để phơi quần áo. Tề Ninh tiến tới gần, sát bên cửa sổ rồi hơi đẩy nó ra, nhìn vào bên trong với vẻ thăm dò. Bên trong cực kỳ tối tăm, lờ mờ thấy trong căn nhà gỗ này thậm chí đến ngay cả một cái bàn cũng chẳng có. Trong phòng cỏ khô được chất thành đừng đống, đều được bó lại rồi buộc ngay ngắn sau đó chất thành đống.
Tề Ninh thả Y Phù xuống, cả người Y Phù mềm nhũn, gắng gượng bám vào vách tường để đứng thẳng. Tề Ninh ra hiệu bằng tay, ý bảo Y Phù đừng phát ra âm thanh rồi mới cầm chắc dao găm, kiểm tra kĩ càng trong ngoài một lần. Sau khi xác nhận không có người thứ ba, hắn mới dìu Y Phù đi vào.
Căn nhà gỗ này có hai tầng, nhưng lầu hai trống khống, chỉ vẻn vẹn một tấm ván hình chữ hồi “ࢧ” dựa vào hai bên tường trúc, rộng khoảng hơn hai thước, cực kỳ chật hẹp. Phương tiện lên xuống là một cái thang bằng gỗ. Lúc này Tề Ninh mới sau nơi này chất đầy cỏ khô thì có thể đứng trên tấm ván ở tầng hai rồi dùng thanh sắt đảo đảo cỏ khô.
Cửa sổ trong phòng đóng kín như bưng, ngăn gió lạnh lại bên ngoài, cũng coi như khá ấm áp.
Tề Ninh dìu Y Phù tới một góc nhỏ, dùng cỏ khô trải lên mặt đất, ẩn náu ở nơi góc nhỏ giao nhau giữa hai đống cỏ này thì cho dù có người đi vào, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà phát hiện ra được.
Sau khi Y Phù ngồi xuống, Tề Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi hắn lại lắc đầu thở dài rồi lấy một viên Huyết Đan ra, trong bình chỉ còn lại duy nhất một viên.
Hắn đang tính đưa Huyết Đan cho Y Phù để khống chế chút độc tính, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Y Phù vang lên:
-Ngươi... Giúp ta cởi xiêm y ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo