Tề Ninh thầm rùng mình, lúc này lại phát hiện, khi nghe tiếng gào thét kia, động tác của nữ quái càng cứng nhắc, hiển nhiên là tiếng gào thét của gã nam quái đã tác động tới nàng ta.

Làm sao Tề Ninh có thể bỏ qua cơ hội tốt này.

Hắn liền xoay người, trong nháy mắt khi động tác của nữ quái chậm lại, thân hình hắn đã như cánh én nhẹ nhàng lướt tới phía sau lưng nữ quái, nữ quái vừa phát hiện, liền định xoay người vung khối gang kia lên tấn công hắn.

Kiếp trước Tề Ninh từng được huấn luyện đặc biệt, kiếp này lại tu luyện nội công, phản ứng của hắn vô cùng nhanh nhẹn. Không đợi nữ quái nghiêng người, hắn đã chồm tới phía trước, tay phải cầm đao chĩa thẳng tới, “phụp” một tiếng, lưỡi đao lạnh lẽo đã đâm thẳng vào gáy nữ quái.  Cơ thể của nữ quái cứng rắn như gỗ, nhưng dù sao cũng không phải là sắt đá, thanh hàn nhận vốn là vũ khí sắc bén hiếm có trên đời, lại thêm lực đâm của Tề Ninh rất mạnh mẽ, lưỡi hàn nhận lập tức xuyên qua gáy rồi lòi ra ở cổ họng của nữ quái.
 

Nếu là người thường, khi bị đâm qua cổ họng, thì chắc chắn phải chết ngay, nhưng trong tình huống này, nữ quái lại dường như không hề biết đau đớn là gì, vẫn định xoay người. Tề Ninh trầm giọng quát lên một tiếng, cánh tay kéo ngang qua, hàn nhận lướt qua, liền cắt đứt một bên cổ của nữ quái.  Từ bên cổ còn lại, máu phun ra tung tóe, Tề Ninh sợ trong lúc mình dùng hết sức lực ra chiêu một mất một còn, nữ quái có thể kịch liệt phản đòn, nên sau một chiêu đắc thủ, hắn liền lui về phía sau.
 

Đầu nữ quái vẹo hẳn đi, treo lủng lẳng trên cổ, thoạt trông như người không đầu, nhưng nữ quái vẫn kéo khối gang đi vài bước, cuối cùng mới ngã sấp vào vũng bùn phía trước.

Cũng đúng lúc này, chỉ nghe một giọng nói thảm thiết vang lên:

- WOW, Wow, ah!

Trong giọng nói vô cùng đau đớn, Tề Ninh nhìn thấy gã nam quái với thân hình hùng vĩ như một tháp sắt kia đã sải bước lao tới chỗ vũng bùn mà nữ quái vừa ngã xuống.

Ban đầu, Tề Ninh còn tưởng rằng đó là giọng nói của gã nam quái kia, nhưng lập tức lại thấy không phải, bởi vì giọng nói đó không khớp. Trong bóng tối lờ mờ, hắn loáng thoáng nhận ra, trên cổ gã nam quái có một bóng trắng ngồi xếp bằng, hai chân kẹp chặt lấy cổ gã, một tay nắm cái sừng trên đầu gã, tay còn lại cầm một cây phướn trắng.

Lập tức Tề Ninh nhớ tới, lúc nãy bên ngoài căn nhà gỗ có một cây phướn trắng từ trên trời rơi xuống, giống hệt như cây phướn trắng trong tay bóng trắng kia. Lúc này hắn đã hiểu rõ ràng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người ở phía sau điều khiển hai “con rối” kia, chính là người cưỡi trên cổ gã nam quái.

Người này mặc một bộ quần áo trắng toát, đầu cũng trùm khăn trắng, chỉ lộ ra đôi mắt, thân hình thoạt nhìn hết sức thấp bé, hình dáng như một con khỉ.

Khi gã nam quái còn cách thi thể nữ quái bốn, năm bước, tên giống khỉ kia đã từ trên cổ gã tung người lên, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh thi thể nữ quái, cắm cán phướn xuống đất, rồi đưa tay ôm đầu nữ quái, cất giọng thảm thiết:

- WOW, WOW, nàng không thể chết được! Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!

Giọng y vô cùng thảm thiết, như xé ruột xé gan trong đêm mưa, khiến người ta sởn cả gai ốc.

Gã nam quái buông thõng khối gang trong tay, cũng xoay quanh bên xác nữ quái, trong lúc nhất thời cũng không để ý tới Tề Ninh.

Lão quái nhị hồ thấy tên trông như con khỉ kia kêu gào thảm thiết, cũng ngừng tay, cười ha hả:

- Chết thì cũng chết rồi, cái cũ không đi, cái mới không đến, tìm người khác tốt hơn là được!

Tên Bạch Hầu Tử kia đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào lão, nói bằng giọng the thé:

- Ngươi nói cái gì?

Thân hình y mặc dù thấp bé, nhưng đôi mắt lại lộ vẻ âm hiểm khác thường.

Hiển nhiên là lão quái kéo nhị hồ có phần kiêng dè Bạch Hầu Tử, nhưng không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt y, liền cười nói:

- Ngươi mất một nữ nhân làm dược thi, còn ta có lại có rất nhiều, để rồi ta tặng cho ngươi tám người, mười người, ngươi xem người nào thích hợp làm dược thi thì dùng, nữ nhân này mất đầu rồi, còn giữ lại làm gì nữa?

Tề Ninh rùng mình, thầm nghĩ thì ra hai quái vật có sức mạnh to lớn kia la dược thi! Cái tên đã nói lên đầy đủ ý nghĩa, cái gọi là thi thể, hiển nhiên là chỉ hai quái vật hầu như không còn suy nghĩ, thân hình cứng đờ giống như người chết kia, mà dược thi, đương nhiên là nói hai quái vật kia vì uống một loại thuốc nào đó mà rơi vào tình trạng như vậy.

Trong ấn tượng của hắn, Miêu Cương ở Tây Xuyên có rất nhiều cổ độc, nhưng có thể dùng thuốc để biến con người thành một thứ vũ khí đáng sợ như thế, thì thật sự là hiếm thấy, đồng thời cũng cho thấy, tâm tính của tên Bạch Hầu Tử này vô cùng độc ác.

- Ngươi dám nói cục cưng của ta là vô dụng?

Bạch Hầu Tử cất giọng the thé:

- Ta mất bốn năm, ngày đêm vất vả, mới có thể có được cục cưng, ngươi... ngươi dám nói nàng vô dụng ư?

Giọng y lanh lảnh, đầy kích động, trông dáng vẻ như có thể lao tới bất cứ lúc nào.

Lão quái nhị hồ nhíu mày:

- Đồ khỉ trắng điên khùng, lão phu khuyên giải an ủi ngươi, ngươi lại không biết điều!

Bạch Hầu Tử liền lộn người một cái, động tác rất linh hoạt, xoay tròn quanh thi thể nữ quái. Y mặc y phục toàn trắng, tuy bị nước mưa làm ướt đẫm, nhưng âm khí trên người vẫn toát ra dày đặc. Đột nhiên y dừng bước, lộ vẻ lo lắng khác thường, nhìn thẳng vào lão quái nhị hồ, giọng the thé nói:

- Chẳng phải ngươi từng nói là nhị hồ của ngươi có thể cải tử hoàn sinh hay sao? Mau lên, mau giúp ta cứu sống cục cưng đi!

Lão quái nhị hồ trừng mắt:

- Đầu cũng mất rồi, còn có thể cải tử hoàn sinh cái nỗi gì? Ngươi điên à?

- Được, đây là ngươi cố ý khoanh tay đứng nhìn, để mặc cho cục cưng của ta chết đi!

Bạch Hầu Tử cả giận nói:

- Ta liều mạng với ngươi!

Thân pháp như quỷ mị, nói xong, Bạch Hầu Tử đã đâm thanh phướn trong tay về phía lão quái nhị hồ.

Tề Ninh kinh ngạc, lão quái nhị hồ này và Bạch Hầu Tử rõ ràng là người cùng phe, nhưng hết sức bất ngờ là họ lại bắt đầu đánh nhau.

Tề Ninh tự đánh giá, nếu như chỉ là một người trong ba người này, thì hắn còn có thể miễn cưỡng đánh một lát, nhưng hai người kỳ dị này, lại thêm gã nam quái kia, thì cho dù có Y Phù liên thủ, bọn hắn cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Bất giác, hắn đưa mắt liếc nhìn Y Phù thì thấy nàng cũng đang dùng tay ra hiệu với mình, hiển nhiên là nhận thấy cơ hội hiếm có, muốn thừa dịp này thoát đi.

Bạch Hầu Tử xuất thủ hung ác, độc địa, thanh phướn trắng trong tay hết sức mạnh mẽ, kình phong rít lên vù vù. Lão quái nhị hồ liên tục lùi lại mấy bước, liền rút thanh kiếm nhỏ trong cây đàn nhị ra, phẫn nộ quát:

- Bạch Hầu Tử điên khùng kia, ngươi muốn tìm chết sao?  Hai người đánh nhau trong mưa, Tề Ninh lặng lẽ nhích tới bên cạnh Y Phù, hai người sợ kinh động tới hai lão già kia, cho nên rón rén bước đi một quãng, rồi mới nhanh chân chạy đi.
 

Nội lực của Tề Ninh rất khá, cho dù là trong cơn mưa, tốc độ của hắn vẫn rất nhanh. Ban đầu hắn tưởng võ công Y Phù không cao lắm, lo là nàng không chạy nhanh được, không ngờ khi thật sự phải chạy trốn, tốc độ của nàng cũng rất nhanh, đôi chân thon dài, rắn chắc phóng nhanh như chớp, cũng không bị Tề Ninh bỏ lại phía sau.

Thân hình nàng thướt tha, eo thon, mông nở, bộ ngực cao ngất không bị áo ngực ràng buộc, lúc chạy nhanh, đôi gò bồng đảo dập dềnh lên xuống không ngừng như sóng cuộn.

- Ta muốn biết, những người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy?

Tề Ninh vừa chạy vừa hỏi:

- Vì sao bọn họ muốn truy sát các ngươi?

- Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao? Ta cũng không biết rốt cuộc bọn họ là ai.

Y Phù cũng không nhìn hắn, rõ ràng là hết sức e sợ hai người kia.

- Khoan hãy nói, tránh xa bọn họ rồi nói sau.

- Ngươi không biết bọn họ là ai, nhưng ngươi biết lai lịch của bọn họ.

Tề Ninh nói:

- Ngươi nói bọn họ trợ Trụ vi ngược (giúp người xấu làm điều ác), vậy thì đương nhiên ngươi biết là ai phái bọn họ tới. Y Phù cô nương, ta không biết rốt cuộc ngươi trêu vào thần thánh phương nào, để hắn phái ra cao thủ bực này đuổi bắt ngươi. Lần này ta bị ngươi liên lụy thảm rồi!

Nội lực của hắn thâm hậu, trước kia lại được người trung niên kia truyền thụ phương pháp vận khí điều tức, tuy đang chạy nhanh, nhưng hô hấp vẫn bình thường chứ không gấp gáp, giọng nói cũng rất rõ ràng.

Y Phù quay đầu lại liếc nhìn hắn, cười lạnh nói:

- Là do các ngươi gặp phải, có liên quan gì tới ta chứ? Người Hán các ngươi đều thích đổ lỗi lên đầu người khác như vậy cả sao?

Nàng chưa dứt lời, phía sau đã truyền tới tiếng gầm thét của gã nam quái. Tề Ninh hơi biến sắc, nói:

- Bọn họ đã phát hiện chúng ta chạy trốn và đang đuổi theo.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, tuy mưa đã dịu đi một chút, nhưng bốn phía vẫn đen ngòm, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, hai người cũng không biết nên chạy đi đâu.

Y Phù biết hai người phía sau có tốc độ cực nhanh, nếu ở trên vùng đất bằng phẳng, e là không bao lâu hai người sẽ bị đuổi kịp, cho nên bèn chạy về phía rừng cây. Tề Ninh biết một mình mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người phía sau, đành chạy theo Y Phù vào rừng.

Chạy một mạch ra khỏi khu rừng, từ phía sau lưng hai người vẫn vọng tới tiếng gầm thét của gã nam quái, nhưng dường như khoảng cách hơi xa... Tề Ninh đang định mở miệng, chợt nghe “Ôi chao” một tiếng, hai người không ngờ sau khi ra khỏi khu rừng, ở bìa rừng có một sườn dốc, Y Phù sơ ý giẫm lên đất xốp, đất xốp ướt đẫm nước mưa lún xuống, khiến cả người nàng rơi xuống triền dốc. Theo phản xạ, Tề Ninh lao tới, chụp lấy cánh tay Y Phù, không ngờ chân hắn cũng trượt đi, cả người cũng rơi xuống theo nàng.

Hai người sợ bị nghe tiếng, đều không dám kêu lên, từ sườn dốc cây cỏ ướt đẫm bùn đất như một cái thang trượt rơi thẳng xuống phía dưới, trong thoáng chốc, chỉ che “ùm, ùm” hai tiếng, rõ ràng là hai người đã rơi xuống nước. Tề Ninh cảm thấy cả người lạnh ngắt, nhưng hắn vẫn nắm chặt cánh tay Y Phù không buông. Hắn thầm nghĩ, vừa rồi do đêm tối không nhìn được rõ ràng, hai người đã trượt chân rơi xuống từ một sườn núi rất cao, lúc này có lẽ đã rơi vào một dòng sông lớn.

Do mưa lớn, có lẽ vì thượng nguồn thủy triều dâng lên, cho nên dòng nước chảy xiết, sau khi hai người rơi xuống nước, liền bị dòng nước cuốn đi.

Mưa lớn triều lên, nước sông đục ngầu, Tề Ninh hơi hoảng sợ, trợn mắt gồng mình cố gắng bám víu vào một vật gì đó ở bờ sông để không bị nước cuốn đi nữa, nhưng dòng nước chảy quá xiết, thân thể con người bị cuốn đi băng băng trong dòng nước chảy, hoàn toàn không thể khống chế được. Hắn đang nghĩ cách để thoát hiểm, đột nhiên cảm thấy lưng mình bị siết chặt,

Đương nhiên Tề Ninh biết người ôm lưng mình chỉ có thể là Miêu nữ Y Phù, đột nhiên bị rơi xuống nước, trong dòng nước chảy xiết như vậy, ai mà không hoảng loạn.

Trong lúc hoảng sợ, Y Phù coi hắn như cọng rơm cứu mạng, nàng ôm lưng hắn, cũng không có gì bất ngờ.

Trong lúc nhất thời, thân thể hai người chạm vào nhau, Tề Ninh cảm nhận làn da Y Phù thật mịn màng, hai bán cầu trước ngực nàng cao ngất và chắc nịch, cứ áp chặt vào ngực hắn, vô cùng mềm mại và ấm áp... Trong dòng nước xiết cuồn cuộn, từng đợt cọ xát đầy co giãn của cơ thể nàng, mang lại cho hắn một cảm giác kỳ diệu khó nói nên lời.

Tề Ninh bị ôm lấy thắt lưng, liền nới lỏng bàn tay đang nắm chặt cánh tay Y Phù, hai tay giang rộng, hai chân đạp nước, tay liên tục quạt nước để không bị chìm xuống. Đột nhiên, một bên gáy của hắn bị gò má lạnh lẽo của Y Phù dán vào, đôi vú no đủ của nàng áp chặt vào ngực hắn, rồi hắn nghe nàng ho khan một hồi, hiển nhiên là đã bị sặc nước.

 

0.16380 sec| 2426.094 kb