Hiện giờ Tề Ninh đã biết rõ sơn trang Phong Kiếm này trước kia tên là sơn trang Thừa Ảnh. Mà danh tiếng của sơn trang Thừa Ảnh là từ Thừa Ảnh Kiếm mà Hướng Tiêu Dao đã nói.

Như vậy, xem ra Thừa Ảnh Kiếm này cũng là một thanh danh kiếm, không biết có được kê vào thập đại danh kiếm không.

Hắn đang nghĩ vẩn vơ, đột nhiên chát một cái, có người phẫn nộ vỗ bàn. Lục Thượng Hạc lạnh lùng nói:

- Chuyện ở sơn trang Phong Kiếm là việc riêng của Huynh đệ chúng ta, tốt nhất chư vị không nên quản.

Hiển nhiên y thực sự tức giận.

Mọi người không nói gì, lặng im một lát mới nghe Phùng Môn chủ lên tiếng:

- Là chúng ta nhiều chuyện rồi.

Lục đại hiệp, Hướng Huynh đệ, không nên trách tội.

Hướng Tiêu Dao lại khá thoải mái, cười đáp:

- Các người làm vậy cũng là vì cân nhắc cho võ lâm Tây Xuyên, lại chân thành đối xử với đại ca ta như vậy. Đại ca ta có được những vị hảo bằng hữu tâm giao như các vị, sao có thể trách tội?

Hồng Bang chủ cười nói:

- Quả nhiên huynh đệ Lục đại hiệp không như người thường, độ lượng bao dung.

Dừng một chút, lão lại hỏi:

- Hướng Huynh đệ, Lục đại hiệp nói đã nhiều năm ngươi không về Tây Xuyên, không biết lần này quay lại đây là vì chuyện gì? Hay là có liên quan tới Thiết Huyết Văn?

Tề Ninh nghe tới đây thầm chấn động.

Đương nhiên hắn biết Thiết Huyết Văn là gì. Thiết Huyết Văn là pháp lệnh giang hồ năm xưa phủ Thần Hầu đặt ra cho mười sáu phái. Trước đây hắn đã được nghe đến Thiết Huyết Văn từ Cái Bang, lúc này lại nghe Hồng Bang chủ nhắc đến, đương nhiên quan tâm…

Hướng Tiêu Dao cười nói:

- Nói vậy, các vị đều tới vì Thiết Huyết Văn?

Lục Thượng Hạc đáp:

- Tiêu Dao, lần này đệ về thật sự là vì Thiết Huyết Văn sao?

- Đại ca, đệ du lịch giang hồ, đã nghe phong phanh giang hồ đồn đại về chuyện Thiết Huyết Văn.

Gần đây thấy không ít nhân mã tập trung ở Tây Xuyên. Huynh cũng biết ta có một tật xấu là thích tham gia náo nhiệt, trên giang hồ xảy ra đại sự như thế, nếu ta thờ ơ thì không còn là ta nữa rồi.

Lục Thượng Hạc cười to:

- Đúng vậy. Không phải vì năm xưa chúng ta cùng thích xen vào chuyện người khác nên mới kết nghĩa kim lan sao?

Tề Ninh thầm rùng mình. Hắn biết, phủ Thần Hầu đã ban bố Thiết Huyết Văn ra giang hồ, nhưng không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy. Nghe ý của Lục Thượng Hạc thì có vẻ các bang hội giang hồ đã bắt đầu tập trung về Tây Xuyên.

Phủ Thần Hầu ban bố Thiết Huyết Văn là vì muốn tập trung lực lượng giang hồ cùng đối phó với Hắc Liên Thánh giáo.

Chuyện ôn dịch trong Kinh thành, mọi chứng cứ đều cho thấy do Hắc Liên Thánh giáo đứng sau lưng giậy dây. Mặc dù Tề Ninh biết có điều uẩn khúc nhưng phủ Thần Hầu nắm giữ rất nhiều thế lực, hiển nhiên có chủ tâm muốn chụp cái mũ này lên đầu Hắc Liên Thánh giáo.

Hắc Liên Thánh giáo tận Tây thùy, thuộc về thế lực giang hồ, nếu phủ Thần Hầu có thể lợi dụng thế lực giang hồ để giải quyết việc này, đương nhiên triều đình sẽ không dùng đến binh mã.

- Đại ca, tổng đàn của Hắc Liên Thánh giáo lập tại Tây Xuyên, không biết các người đã từng tiếp xúc với họ chưa?

Hướng Tiêu Dao hỏi.

Lục Thượng Hạc vẫn không nói gì. Phùng Môn chủ cười lạnh:

- Cũng chỉ là một đám chó mèo, không thấy được mặt trời. Chúng ta thân là giang hồ chính đạo, sao có thể tiếp xúc với đám yêu ma quỷ quái kia.

Hướng Tiêu Dao nói:

- Nói vậy, chư vị cũng hoàn toàn không biết gì về Hắc Liên Thánh giáo?

Gã vừa hỏi, mọi người đều không nói gì.

Một lát sau, Lục Thương hạc mới lên tiếng:

- Tiêu Dao, thật ra người ta biết đến Hắc Liên Thánh giáo cũng mới chỉ gần mười năm nay. Trước đó, mặc dù ở vẫn ở Tây Cương nhưng cũng không mấy ai nghe tên. Nhưng thế tục truyền rằng, Hắc Liên Thánh giáo này đã tồn tại gần hai mươi năm rồi, khi ngươi rời Tây Xuyên, gần như đúng vào thời điểm Hắc Liên Thánh giáo nổi danh.

- Hả?

Hướng Tiêu Dao hỏi:

- Đại ca, ta rất hiếu kỳ, ta có nghe người ta nói, Hắc Liên Giáo chủ võ công phi phàm, nghe đồn đã tiến tới cảnh giới Tông sư, chẳng lẽ võ lâm Tây Xuyên chưa ai từng tiếp xúc? Nếu vậy, ai có thể biết võ công kẻ này cao thấp thế nào?

Sao có thể công nhận võ công kẻ này thật sự đã tiến vào cảnh giới Tông sư?

Lục Thương Hạc đáp:

- Dù sao lời đồn cũng không đáng tin. Có lẽ đây là chỉ là người Miêu cố ý khuếch đại mà thôi. Nhưng Hắc Liên Thánh giáo đã trở thành cái hại của Tây Xuyên, lần này phủ Thần Hầu ban bố Thiết Huyết Văn, tập trung anh hùng tám bang mười sáu phái cùng nhau tiêu diệt Hắc Liên Thánh giáo, xem như cái phúc của giang hồ.

- Đại ca nói Hắc Liên Thánh giáo đã trở thành cái hại của Tây Xuyên, chẳng lẽ bọn họ đang làm xằng làm bậy ở đây sao?

Hướng Tiêu Dao trầm giọng hỏi:

- Bọn họ đã làm chuyện ác gì vậy?

Phùng Môn chủ cười lạnh:

- Hắc Liên Thánh giáo làm quá nhiều chuyện ác, nhiều vô số kể, người chết trong tay bọn họ không ít.

- Xin Phùng Môn chủ chỉ giáo cho?

- Đồng đạo Tây Xuyên đều biết, tám năm trước, Bảo chủ Bạch gia bảo cùng tám đại đệ tử đều do một tay Hắc Liên Thánh giáo giết hại.

Sau khi giết còn chặt đầu người treo trên cột cờ, giăng đại kỳ có thêu lá cờ Hắc Liên, rõ ràng là diễu võ giương oai. Hiên Viên lão Bang chủ Hiên Viên Đường cùng Bảo chủ Bạch gia bảo là bạn tri kỷ, đã liên lạc mấy chục cao thủ Tay Xuyên tới Thiên Vụ Lĩnh muốn đòi lại công đạo. Nhưng mà…..

Lão không nói nữa, giọng nói đã đầy cừu hận tới cực điểm.

- Kết quả thế nào?

Hồng Bang chủ thở dài:

- Đoàn người Hiên Viên lão Bang chủ tiến vào Thiên Phong Lĩnh, không một ai còn sống sót ra ngoài. Tới tận hai tháng trước, Hiên Viên Đường mới nhận được đầu của Hiên Viên lão Bang chủ.

- Hắc Liên Thánh giáo hung tàn vậy sao?

Hướng Tiêu Dao hơi giật mình:

- Vì sao bọn họ lại phải hạ độc thủ với Bạch gia bảo?

Mọi người đều trầm mặc, cuối cùng Lục Thượng Hạc thở dài:

- Cứ cho là giết người lập uy đi.

Phàm là người muốn đặt gót chân trong giang hồ, cũng phải lập uy trước. Mặc dù Bạch gia bảo không thể đứng trong tám bang mười sáu phái, nhưng cũng là danh môn số một trong giang hồ Tây Xuyên.

Tề Ninh ngồi ngoài cửa sổ nghe vậy cũng thấy lạ. Hắn thầm nghĩ, nếu việc này xảu ra từ tám năm trước, khi đó, phủ Thần Hầu đã giao thiệp với Tây Xuyên từ lâu, mà Tây Xuyên lại xảy ra một huyết án như vậy, một giáo phái mới thò đầu ra đã diệt trừ một danh môn lớn trong giang hồ, phủ Thần Hầu không thể làm như không thấy. Không hiểu sao phủ Thần Hầu lại không chú ý tới điểm này?

Dẫu sao thì nếu từ tám năm trước đã chú ý, nay phủ Thần Hầu cũng không đến nỗi không biết mấy về Hắc Liên Thánh giáo.

Hướng Tiêu Diêu lên tiếng:

- Thì ra là vậy. Đại ca, ta nghe nói mặc dù Hắc Liên Thánh giáo có cuồng vọng, nhưng cũng không vươn thế lực ra ngoài Tây Xuyên.

Không biết là thật hay giả? Những năm gần đây ở ngoài Tây Xuyên, quả thực đệ chưa từng nghe nói về chuyện của Hắc Liên Thánh giáo.

- Chỉ là một đám ô hợp người Miêu thôi.

Dường như Phùng Môn chủ có oán hận với Hắc Liên Thánh giáo:

- Cái gọi là võ công của Giáo chủ Hắc Liên thì, như Lục đại hiệp đã nói, chỉ sợ là đám chó mèo kia ra vẻ thanh thế thôi. Đám ô hợp này có thể dừng chân ở Tây Xuyên đã không tệ, có bản lĩnh gì mà thò tay ra ngoài Tây Xuyên. Bọn họ chỉ mượn nhờ ưu thế của Thiên Vụ Lĩnh, rúc trong đó làm xằng làm bậy, nếu thật sự rời khỏi chỗ đó, sẽ không thể đứng được ở đâu hết.

Tề Ninh thầm cười lạnh, thầm nghĩ, chỉ sợ lời Phùng Môn chủ nói chỉ là mong muốn đơn phương.

Trước kia hắn đã từng nghe Đoạn Thương Hải nói, khi Tây Môn Thần Hầu đàm luận chuyện giang hồ với Tề Cảnh đã nhắc tới Hắc Liên Thánh giáo, lại cực kỳ khẳng định, Hắc Liên Giáo chủ là một trong năm Đại Tông sư. Với địa vị của Tây Môn Thần Hầu, đối tượng nói chuyện lại là Tề Cảnh, đương nhiên không thể có chuyện ăn nói lung tung.

Mặc dù mấy người PHùng Môn chủ là nhân sĩ võ lâm Tây Xuyên, nhưng so với phủ Thần Hầu thì tin tức nắm bắt còn xa tít tắp.

Ngay cả Tây Môn Thần Hầu cũng phải cực kỳ kiêng kỵ Hắc Liên Giáo chủ, vậy mà Phùng Môn chủ này dám nói khoác mà không biết ngượng. Tề Ninh cảm thấy, đám người này nói chuyện chẳng đáng tin.

Nếu quả thực Hắc Liên Thánh giáo chỉ bình thường không có gì đặc biệt, thì trước kia Hiên Viên lão Bang chủ dẫn theo mấy chục cao thủ đi tìm công đạo đó, sao có thể một đi không trở lại?

Hơn nữa, hiển nhiên mấy người này đã căm giận Hắc Liên Thánh giáo tới tận xương tủy, vậy mà Hắc Liên Thánh giáo ở Tây Xuyên không hề suy bại, còn có căn cơ thâm hậu. Nếu thật sự dễ đối phó, chỉ sợ họ đã bị đám giang hồ chính đạo Tây Xuyên diệt sạch sẽ.

Hướng Tiêu Dao hỏi:

- Đại ca, lần này phủ Thần Hầu ban Thiết Huyết Văn, tập trung tám bang mười sáu phái diệt trừ Hắc Liên Thánh giáo, đại ca cho rằng bắt buộc sao?

- Vì sao huynh đệ lại hỏi vậy?

Lục Thương Hạc trầm giọng hỏi:

- Hắc Liên Thánh giáo làm hại giang hồ, thật ra nên diệt trừ từ lâu rồi. Lần này phủ Thần Hầu ra tay chính là có lòng bảo vệ trật tự trong giang hồ, là một chuyện cực kỳ tốt. Hơn nữa, Thiết Huyết Văn đã ban ra, đương nhiên bắt buộc phải làm rồi.

Dừng một lát, y lại nói:

- Huynh đệ, không gạt ngươi, lần này mấy vị bằng hữu này tới sơn trang Phong Kiếm cùng có một nguyên nhân, là để bàn bạc xem nên đánh Thiên Vụ Lĩnh thế nào.

Hồng Bang chủ nói:

- Đúng vậy, mặc dù phủ Thần Hầu đã ban ra Thiết Huyết Văn, tập trung hảo thủ tám bang mười sáu phái ở Tây Xuyên, nhưng võ lâm Tây Xuyên chúng ta cũng không thể để cho anh hùng tám bang mười sáu phái khác coi thường.

Đây là địa bàn Tây Xuyên, đương nhiên đồng đạo giang hồ Tây Xuyên chúng ta phải nhân cơ hội này mà bày ra uy phong. Nếu lần này công lao bị đội ngũ khác đoạt mất, sau này võ lâm Tây Xuyên ta sao còn có thể đứng trên giang hồ?

Lục Thương Hạc cười nói:

- Huynh đệ, lần này ngươi trở về rất kịp thời. Nhớ năm đó, trong giang hồ, sơn trang Phong Kiếm sao mà uy phong, nổi danh khắp thiên hạ. Lần này ngươi đi cùng chúng ta, đồng đạo giang hồ Tây Xuyên sẽ lại càng đại chấn sĩ khí.

Mười tám năm sau, huynh đệ chúng ta lại cùng liên thủ, cùng nhau giết tặc. Nào, chư vị, chúng ta cạn trước một chén.

Tề Ninh đang nghĩ không biết Hướng Tiêu Dao kia có theo bọn họ đi đánh Thiên Vụ Lĩnh không thì nghe một trận kình phong nổi lên. Hắn cả kinh, chỉ thấy một mảnh vỡ gì đó bằng hai ngón tay đang phi thẳng tới mặt mình.

Hắn phản ứng rất nhanh, dẫm chân lách ra.

Đúng lúc này, bên trong có tiếng Lục Thương Hạc lạnh lẽo hỏi:

- Các hạ đã tới rồi, sao không nói một lời? Giấu đầu lòi đuôi, không phải hành vi của quân tử.

Trong phòng có tiếng động, rất nhanh, một bóng người từ cửa sổ nhảy vào, hào quang lóe lên, một cây đao chém tới.

Tề Ninh thấy người chém không phải Lục Thương Hạc, thầm nghĩ, võ công Lục Thương Hạc đúng là bất phàm, đã phát hiện ra mình ở ngoài cửa sổ. Đao kia bổ tới, chân hắn nghiêng đi, vọt tới.

Bóng người chớp động, lập tức hai cái bóng nữa xuất hiện, chỉ chốc lát đã hình thành một tam giác bao vây mình.

Tề Ninh thầm kêu khổ. Lục Thương Hạc hỏi:

- Các hạ là anh hùng phương nào?

Khuya khoắt ẩn nấp ở đây có ý gì?

Tề Ninh cầm chặt Hàn Nhận, xoay ngươi đi. Một gã trung niên áo gấm chắp hai tay sau lưng đang lạnh lùng nhìn mình. Bên cạnh y có một người mặc quần áo vải thô, nhìn một cái là nhận ra Hướng Tiêu Dao. Hắn nhìn Hướng Tiêu Dao dò xét thử, dưới ngọn đèn dầu, thấy gương mặt đó mà kinh ngạc, gần như nghẹn ngào.

n đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn.  hành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây.  uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
 

ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành n cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ng thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!

ua!

ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full

 

2.20934 sec| 2443.531 kb