Tề Ninh quả thật không ngờ Hướng Tiêu Dao kia lại chính là người trung niên thần bí mà hắn đã gặp trước kia.

Lần trước hắn bị Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch của Hắc Liên thánh giáo bắt cóc, người trung niên này chính là người đã ra tay giúp đỡ, hơn nữa còn dạy hắn cách điều khí, còn truyền cho hắn cả Thôi Sơn Thủ. Nhưng người này tới vội, đi cũng vội, càng không hiểu sao lại ra tay giúp đỡ hắn.

Lúc trước, hắn cảm thấy giọng nói của Hướng Tiêu Dao vô cùng quen thuộc, nhưng nghĩ mãi mà không ra đã từng nghe giọng nói ấy ở đâu, cũng chẳng suy nghĩ gì tới người trung niên thần bí trước kia. Nhưng hiện giờ, khi đã nhìn thấy gương mặt của Hướng Tiêu Dao, hắn lập tức hiểu ra tất cả.

Hắn không thể ngờ sẽ gặp lại người này ở đây, càng không ngờ người này từng là thiếu trang chủ của Phong Kiếm Sơn Trang.

Chẳng lẽ trước kia Phong Kiếm Sơn Trang có quan hệ sâu xa gì đó với Cẩm Y Hầu phủ? Cho nên lần trước Hướng Tiêu Dao mới ra tay giúp hắn?

Giờ khắc này, khi bị mấy vị cao thủ bao vây, sắc mặt Tề Ninh lạnh xuống. Hắn thầm nghĩ mình đã coi thường Lục Thương Hạc này rồi!

Rõ ràng hắn đã vô cùng cẩn thận, nhưng chẳng ngờ vẫn bị người này phát hiện.

-Tiểu Lâm Tử, sao còn chưa tạ tội với Thế bá hả?!

Hướng Tiêu Dao sầm mặt, lạnh giọng:

-Ngươi thật sự rất to gan, ta bảo ngươi chờ ta dưới núi mà sao ngươi dám trái lời ta?!

Tề Ninh ngẩn ra, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã hiểu ý của Hướng Tiêu Dao.

Vì vậy, hắn tiến lên một bước, chắp tay nói với Lục Thương Hạc:

-Bái kiến Thế bá, là do vãn bối vô lễ, kính xin trách phạt.

Đám người Lục Thương Hạc thấy vậy, ai nấy đều ngẩn ra. Hướng Tiêu Dao bèn cười nói:

-Đại ca, Lâm Kỳ là đồ đệ mà đệ thu nhận khi ngao du giang hồ.

Thằng bé cũng rất sáng dạ, chỉ có điều vô cùng bướng bỉnh, răn mãi không sửa. Lần này tới Tây Xuyên, đệ đưa thằng bé đi cùng để tôi luyện đôi chút. Lần này lên núi, đệ lo nó bướng bỉnh quá mức nên mới bảo nó chờ đệ dưới chân núi. Ai ngờ nó lại lén lên núi, thậm chí còn to gan xâm nhập Sơn Trang, kính xin Đại ca trách phạt.  Rồi y trừng mắt lườm Tề Ninh một cái:
 

-Ngươi xem mình đã làm chuyện hay ho gì đi!

Tề Ninh biết rõ Hướng Tiêu Dao đang bảo vệ hắn. Y muốn giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, trong lòng hắn vô cùng cảm kích. Hơn nữa, Tề Ninh vốn là một người vô cùng cơ trí linh hoạt, vì vậy khi Hướng Tiêu Dao nói xong, hắn lập tức tiếp lời:

-Sư phụ, con đợi người dưới chân núi lâu ơi là lâu, mãi mà chẳng thấy người xuống núi nên tưởng rằng người gặp phải chuyện gì đó, cho nên mới lên núi xem sao. Khi con vào Sơn Trang cũng chẳng thấy ai ngăn cản. Sau đó, con thấy nơi đây có ánh đèn dầu nên mới tiến tới gần. Nhưng rồi con nghe thấy tiếng các vị nói chuyện bên trong nên không dám lại gần hơn nữa.

Những lời này của hắn phối hợp hết sức ăn ý với cái cớ của Hướng Tiêu Dao, không chút sơ hở.

Người đàn ông áo tím tay cầm đại đao nghi ngờ hỏi:

-Hướng huynh đệ, tên tiểu tử này là đồ đệ của huynh sao?

Tề Ninh vừa nghe giọng đã biết đó chính là Phùng Môn chủ.

Hướng Tiêu Dao cười đáp:

-Thằng bé đã bái ta làm sư hơn hai năm rồi.

Lục Thương Hạc cười ha ha nói:

-Hóa ra là người một nhà cả. Sư phụ ngươi là huynh đệ kết nghĩa với ta, ngươi gọi ta là Thế bá cũng không sai.

Rồi y nói với Hướng Tiêu Dao:

-Tiêu Dao, đệ là sư phụ nó, thì cũng chẳng khác gì là phụ thân của nó! Phong Kiếm Sơn Trang vốn dĩ là nhà của đệ, Tiểu Lâm Tử tới đây cũng giống như về nhà mình, thăm thú tứ phía cũng là chuyện hiển nhiên, sao ta lại trách phạt nó được chứ?!

Rồi y nhìn mấy người còn lại, nói:

-Mấy vị hãy cất binh khí cả đi.

Tề Ninh chắp tay nói:

-Đa tạ sư bá!

-Nào, bên ngoài gió lạnh, nhóc con ngươi cũng thật thà quá đi mất! Sao lại cứ đứng ở ngoài thế hả?

Lục Thương Hạc nhiệt tình nói:

-Đừng sợ sư phụ ngươi trách phạt, có ta ở đây, xem y làm sao phạt được ngươi.

Rồi y tiến lên trước, nhiệt tình vươn tay tóm chặt lấy cổ tay Tề Ninh, kéo hắn vào trong phòng, nói:

-Vào trong ăn chút gì cho ấm bụng đã nào.

Tề Ninh thấy dù Lục Thương Hạc tuổi đã gần năm mươi, nhưng rõ ràng là thường ngày y rất quan tâm tới việc bảo dưỡng, vì vậy nhìn y có vẻ mới ngoài bốn mươi chút chút mà thôi. Nhìn y trông còn trẻ hơn cả Hướng Tiêu Dao.

Đôi mắt Lục Thương Hạc sáng ngời, lấp lánh tinh quang, nhìn cái là biết tu vi không tầm thường.

Người áo tím thu đao rồi chắp tay nói:

-Lục đại hiệp, huynh đệ hai người đoàn tụ, đương nhiên sẽ không say không về. Thiết Huyết Văn đã được ban bố, trong mấy ngày này chắc chắn Thần Hầu Phủ sẽ triệu tập mọi người. Vì vậy chúng ta cũng nên quay về chuẩn bị một chút, xin phép không quấy rầy thêm nữa.

Lục Thương Hạc vội nói:

-Phùng Môn chủ, ngài đây là?

-Lục đại hiệp, Phùng Môn chủ nói không sai, lần này chúng ta không thể kém hơn người khác được.

Một gã mặc cẩm y màu đen nói:

-Lần này cả võ lâm đều tề tựu, nếu chúng ta không thể lập công rạng danh thì quả thật sẽ khiến người Tây Xuyên mất hết mặt mũi.

Rồi gã chắp tay nói:

-Cáo từ!

Ba người còn lại cũng chắp tay rời đi, không hề quay đầu.

Lục Thương Hạc thấy vậy, chờ bọn họ đi xa mới thở dài, nói:

-Tiêu Dao, đệ đừng lấy làm lạ nhé, tính tình mấy người kia vốn dĩ là vậy đấy.

Rồi y kéo Tề Ninh vào trong phòng, cười nói:

-Bọn họ đi rồi, nhưng rượu và thức ăn thì vẫn còn nóng, chúng ta tiếp tục uống rượu nào.

Tề Ninh lại cảm thấy Lục Thương Hạc dùng lực hơi mạnh, rõ ràng là y đang dò xét nội công của hắn.

Hắn cười lạnh trong lòng, cái lão Lục Thương Hạc này quả thực chẳng biết trời cao đất dày! Hiện giờ, hắn chỉ cần hơi vận khí chút thôi là thần công sẽ lập tức xuất hiện, rồi thì hắn muốn hút Lục Thương Hạc thành một cái thây khô đét cũng chẳng phải việc khó khăn gì cho cam.

Nhưng mà Hướng Tiêu Dao có ân với hắn, còn Lục Thương Hạc lại là huynh đệ kết nghĩa của y. Vì vậy Tề Ninh đương nhiên không tiện ra tay, huống hồ đối phương cũng chỉ thăm dò chút chút chứ không hề gây tổn thương cho hắn.

Vào trong phòng rồi Lục Thương Hạc mới buông tay. Lúc này Tề Ninh mới nhìn thấy rõ đây là một gian nhã thính vô cùng sang trọng.

Trên bàn là rượu ngon cùng những món ăn cực kỳ phong phú.

Trời đã vào xuân, thật ra thời tiết Tây Xuyên cũng không lạnh lắm, nhưng trong phòng vẫn đặt bếp sưởi, không khí vô cùng ấm áp, thức ăn trên bàn không bị nguội đi, mà vẫn đang bốc khói nghi ngút.

-Người đâu, mang chén đũa cũ xuống, đổi mấy bộ mới lên đây.

Lục Thương Hạc dặn dò một câu, lập tức có người tiến lên đổi chén đũa. Hướng Tiêu Dao ngồi xuống phía đối diện Lục Thương Hạc, Tề Ninh cũng ngồi xuống. Hắn nhìn Hướng Tiêu Dao, thấy y mặt mũi ôn hòa, vô cùng bình tĩnh, cơ mà quần áo y thô kệch, cả người cũng lôi thôi lếch thếch, nhìn có vẻ nghèo túng. So với Lục Thương Hạc áo quý quần gấm thì rõ ràng kém xa. Thật không ngờ Hướng Tiêu Dao từng là Thiếu Trang Chủ của Phong Kiếm Sơn Trang.

-Đại ca vẫn luôn ở đây sao?

Hướng Tiêu Dao bỗng nhiên hỏi:

-Đệ thấy bên trong Sơn Trang có chút vắng vẻ đìu hiu, phải không?

-Mỗi năm ta đều tới đây ở một khoảng thời gian.

Lục Thương Hạc thở dài rồi nói tiếp:

-Tiêu Dao có chỗ không biết rồi.

Mười tám năm trước, sau khi đệ rời đi, vì để Phong Kiếm Sơn Trang tiếp tục tồn tại, ta đã thu nhận một đám đệ tử, cũng coi như có chút danh tiếng ở Tây Xuyên.

Mười sáu năm trước, Thần Hầu Phủ ký kết Thiết Huyết văn với tám bang và mười sáu môn phái trên giang hồ, Phong Kiếm Sơn Trang cũng được coi như nằm trong tám bang và mười sáu môn phái ấy.

Hướng Tiêu Dao cười đáp:

-Việc này đệ có biết. Đệ nghe nói, năm đó, dưới sự dẫn dắt của huynh, Phong Kiếm Sơn Trang danh chấn Tân Xuyên, hơn nữa còn nằm trong một số tám bang mười sáu phái, trong lòng tiểu đệ vô cùng vui mừng.

Tề Ninh thầm nghĩ, hóa ra Phong Kiến Sơn Trang này là một trong số tám bang mười sáu phái.

Hắn biết, Thiết Huyết Văn là hiệp ước giữa Thần Hầu Phủ và thế lực giang hồ của Sở Quốc. Nội dung của hiệp ước này là lập tám bang mười sáu phái đứng đầu. Trên thực tế, tám bang mười sáu phái chính là thứ tạo thành bố cục cân bằng trong giang hồ Sở Quốc. Có lời thệ ước tám bang mười sáu phái, nên đương nhiên mọi thế lực trên giang hồ đều không dám phá vỡ nó.

Có thể được Thần Hầu Phủ coi trọng, thì đương nhiên đều là những tên tuổi nổi tiếng trên giang hồ. Phong Kiếm Sơn Trang này nếu đã là một trong tám bang mười sáu phái, thì Lục Thương Hạc thân là trang chủ của Phong Kiếm Sơn Trang cũng không phải dạng vừa.

Tề Ninh là Hầu gia, nên hắn biết không ít chuyện trong triều.

Nhưng chuyện trong chốn giang hồ thì hắn cũng chỉ hiểu biết qua loa mà thôi. Mặc dù hắn biết danh hiệu tám bang mười sáu phái, nhưng rốt cuộc là bang nào phái nào thì hắn chẳng hề biết.

Lục Thương Hạc lắc đầu thở dài:

-Là do bạn bè giang hồ khắp mười sáu quận Tây Xuyên và Xuyên Đông lục quận nể mặt mà thôi. Vì Phong Kiếm Sơn Trang đứng đầu, cho nên bình thường phải xử lý rất nhiều chuyện trong giang hồ. Nếu như quanh năm đều ở nơi này thì vô cùng bất tiện. Cho nên ở đầu bên kia Giang Dương có xây dựng một tòa Sơn Trang, huynh xử lý mọi việc đều ở bên đó cả.

Rồi y nhìn xung quanh, cất giọng cảm khái:

-Nhưng nơi này mới thật sự là Phong Kiếm Sơn Trang. Tiêu Dao rời khỏi nơi này mười tám năm, huynh luôn nhớ mong khôn nguôi.

Vì vậy mới thường xuyên trở về đây, ôn lại những năm tháng khi còn bên nhau.

Hướng Tiêu Dao cũng cảm khái tiếp lời:

-Thời gian thoi đưa, mười tám năm trôi qua chỉ như cái chớp mắt.

Những chuyện xưa cũ dường như mới chỉ là ngày hôm qua.

Trong lòng Tề Ninh lúc này lại có chút đứng ngồi không yên. Lòng hắn lo lắng cho Y Phù ở bên kia, làm gì có tâm trạng ngồi nghe hai lão già năm mươi tuổi ngồi ôn lại chuyện cũ!

Cơ mà ban nãy hắn đã tự nhận là đồ đệ của Hướng Tiêu Dao, rồi thì cũng chỉ vừa mới đặt mông ngồi xuống, cho nên không tiện rời đi luôn.

Trên bàn đầy những mỹ tựu cao lương, Tề Ninh cũng hơi đói đói.Vì vậy hắn chẳng chút khách khí, mặc kệ hai lão già kia ôn lại chuyện cũ, hắn chỉ cắm đầu cắm cổ ăn một cách hăng say.

-Tiêu Dao, lần này trở về, đệ... đệ cũng nên tới thăm Túc Ảnh một chút.

Lục Thương Hạc nhìn chằm chằm Hướng Tiêu Dao rồi nói tiếp:

-Nàng vẫn luôn rất nhớ đệ.

Trong lòng Tề Ninh dâng lên cảm giác nghi ngờ, thầm nghĩ “Túc Ảnh” này là ai nhỉ?

Chỉ thấy thân mình Hướng Tiêu Dao hơn chấn động, rồi y trở nên im lặng. Mãi hồi lâu sau y mới cất tiếng hỏi:

-Nàng ấy có khỏe không?

Lục Thương Hạc cười đáp:

-Khỏe, rất khỏe. Năm đó huynh đã hứa với đệ sẽ không tiếc bất cứ giá nào, chăm sóc nàng ấy thật tốt. Ta tồn tại trên cõi đời này, chính là vì để nàng ấy có thể sống những tháng ngày thật hạnh phúc.

Hướng Tiêu Dao gật đầu đáp:

-Có đại ca chăm sóc, nàng ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Y trầm ngâm một lát rồi mới nói tiếp:

-Đại ca, cũng đã mười tám năm rồi, chỉ e là nàng ấy cảm thấy đệ đã chết. Huynh không cần nói với nàng ấy là đệ đã trở về đâu. Lần này trở về, đệ cũng không định đi gặp nàng ấy. Đợi xong chuyện này rồi đệ sẽ rời đi.

-Tiêu Dao, đệ thế này là không phải rồi.

Lục Thương Hạc nhíu mày:

-Mười tám năm qua đệ bặt vô âm tín, ta và Túc Ảnh ngày nhớ đêm mong! Lần này đệ trở về đệ lại không tới thăm nàng ấy? Rốt cuộc đệ muốn làm gì hả?

Tề Ninh thấy sắc mặt Hướng Tiêu Dao trầm xuống, lập tức cảm nhận được trong chuyện này nhất định có ẩn khuất gì đó.

Nếu Lục Thương Hạc và Hướng Tiêu Dao đã là huynh đệ kết nghĩa, thậm chí đến cả Phong Kiếm Sơn Trang Hướng Tiêu Dao cũng trao cho Lục Thương Hạc, là có thể thấy tình cảm năm đó của hai người họ cực kỳ sâu đậm. Nếu đã như vậy thì tại sao Hướng Tiêu Dao lại không từ mà biệt? Hơn nữa biệt một phát tận mười tám năm cơ chứ? Đương nhiên không có chuyện vô duyên vô cớ xảy ra mấy chuyện ấy rồi!

Lục Thương Hạc thấy Hướng Tiêu Dao không nói không rằng, bèn thở dài một tiếng rồi nói:

-Tiêu Dao, huynh đệ chúng ta đều đã ở đây, Tiểu Lâm Tử cũng không phải người ngoài. Huynh hỏi đệ câu này, đệ hãy nói thật với huynh, năm đó đệ không từ mà biệt, có phải vì trong lòng oán trách huynh? Có phải đệ từ đó tới nay vẫn luôn trách huynh?

-Tại sao Đại ca lại nói như vậy?!

Hướng Tiêu Dao lập tức ngẩng đầu:

-Đại ca, năm đó đệ rời đi, chỉ biết sau khi huynh kết hôn đã trải qua khoảng thời gian vô cùng yên bình. Mà số đệ trước nay chẳng muốn an ổn, ưa thích nay đây mai đó. Nếu bảo đệ phải sống những ngày tháng thành thật nhàm chán thì quả thật giết đệ đi còn hơn!

Rồi y thở dài:

-Đệ biết nếu như đệ nói không với huynh, huynh nhất định sẽ không để đệ rời đi. Vì vậy đệ chỉ có thể để thư lại, giao cả Phong Kiếm Sơn Trang và Thừa Ảnh kiếm cho huynh. So ra thì, huynh mới là người phù hợp với việc bảo vệ chúng hơn đệ, kể cả Túc Ảnh.

Thank You to Michyo715 For This Useful

 

0.11032 sec| 2452.234 kb