Đêm khuya trăng mờ, cô nam quả nữ cùng trong căn nhà gỗ tối om om, Y Phù đột nhiên nói một câu như thế thật khiến Tề Ninh ngẩn tò te, hắn thấy Y Phù khẽ cúi đầu, bèn lập tức nghiêm mặt nói:

-Y Phù cô nương, cô nghĩ ta là loại người gì vậy chứ? Ta biết ta đã cứu cô, vì vậy trong lòng cô nhất định rất biết ơn ta. Nhưng mà... Chúng ta cũng không cần phải lấy thân báo đáp đâu, như vậy ta sẽ rất ngại.

Y Phù ngẩng đầu liếc Tề Ninh một cái, do dự đôi lát rồi mới cất lời:

-Ngươi giúp ta... Giúp ta xem sau vai trái một chút đi. Ta không nhìn thấy được phía sau. Hơn nữa...

Hình như cả người ta chẳng còn chút sức lực nào cả. Ngươi...

Tề Ninh nghe thế, lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lúc này cả người Y Phù ửng hồng như mật đào, da thịt nàng nóng bỏng, toàn thân phiếm hồng, nhiệt độ cao y như phát sốt, gương mặt ửng hồng như cánh hoa đào, cứ như được nhuộm đỏ vậy.

-Ồ ồ, dể ta giúp cô xem xem sao.

Tề Ninh bước tới phía sau Y Phù rồi quỳ xuống, đưa tay lần lần tới đầu vai Y Phù, còn chưa chạm tới làn da nàng, hắn do dự một chút rồi hỏi:

-Y Phù cô nương, cô... Cô thật sự để ta cởi xiêm y của cô sao?

-Ngươi là nam nhân, đừng có mà... đừng có mà dài dòng!

Tề Ninh đáp:

-Vậy được, ta cởi! Nhưng mà....

trên người cô có áo yếm, cô có thể cởi nó ra trước được không? Nếu không thì không được tiện lắm.

Y Phù ừm một tiếng, mặc dù nàng chẳng chút sức lực, nhưng vẫn có thể cởi nút thắt. Lúc này Tề Ninh mới cẩn thận từng chút giúp Y Phù cởi yếm, bên trong là váy lụa mỏng màu tím, váy lụa mỏng ẩm ướt dính sát vào da thịt nàng, bả vai mượn mà như gọt.

Tề Ninh nghĩ thầm đến ngay cả nàng Miêu nữ này còn chẳng câu nệ, thì đàn ông đàn ang như hắn có gì mà phải luống cuống tay chân cơ chứ? Hơn nữa Y Phù bảo hắn giúp nàng xem xem bả vai nàng có sao không, chứ đương nhiên không phải rỗi hơi bảo hắn thưởng thức cơ thể mình, chỉ đơn giản là bảo hắn giúp nàng nhìn vết thương trên vai nàng mà thôi! Lão quái nhị hồ dùng độc châm châm vào đầu vai Y Phù, muốn biết rõ là loại độc nào thì đương nhiên không thể thiếu bước xem xét miệng vết thương rồi.

Tề Ninh cũng không do dự nữa, cẩn thận từng chút mở vạt áo trên vai của Y Phù ra, rất nhanh, một nửa bờ vai mượt mà trắng trẻo lộ ra, da thịt nàng không hẳn là trắng nõn mềm mịn, nhưng lại khỏe mạnh mượt mà, bóng loáng vô cùng, tựa như vải sa tanh thượng đẳng vậy.

-Có thể nhìn thấy miệng vết châm không?

Y Phù nhẹ giọng hỏi:

-Có phải đã sưng lên rồi không?

Tề Ninh đáp:

-Đừng sốt ruột, ở đây tối quá, trong chốc lát không thể nhìn rõ được, để ta tìm kĩ xem sao.

Hắn ghé sát vào, trong lòng nghĩ nếu như chỉ là châm độc nhỏ xíu, thì cho dù khi đâm vào da thịt có để lại vết châm cũng rất khó để tìm ra. Hắn cẩn thận tìm kiếm rồi nhíu mày, thấp giọng nói:

-Y Phù cô nương, hình như...

không bị sưng lên. Nhưng mà...!

-Không bị sưng lên?

Y Phù mềm mại hỏi, hơi hơi rụt đầu vai:

-Vậy ngươi... Vậy ngươi có nhìn ra màu sắc khác thường nào không? Có phải... Có phải có chỗ đỏ lên?

Chưa đợi Tề Ninh nói xong, Y Phù đã khẽ nâng tay, trên tay nàng xuất hiện một thứ, “xoẹt” một cái, một tia sáng le lói ánh lên.

-Y Phù cô nương, ở đây không tiện...

Hai chữ “đốt lửa” của Tề Ninh còn chưa ra khỏi miệng đã phát hiện ra dù tia sáng này có chút sáng, nhưng phạm vi phát sáng lại rất nhỏ, tựa như ánh sáng của loài đom đóm. Hắn vốn lo lắng thắp đèn trong phòng sẽ bị người ta phát hiện, thấy vậy hắn mới thả lỏng. Y Phù đưa thứ kia cho hắn, Tề Ninh nhận lấy, có vẻ là nhựa thông. Hắn nương theo ánh sáng xem xét đầu vai Y Phù, quả nhiên nhìn thấy phía sau đầu vai Y Phù có một nơi ửng đỏ, diện tích khoảng bằng lòng bàn tay, tựa như bị tụ máu, nhưng lại không bị sưng lên.

Tề Ninh lập tức nói khẽ:

-Y Phù cô nương, cô đoán không lầm, phía sau vai cô vô cùng đỏ, giống như bị lửa nung lên vậy. Cô cảm thấy thế nào?

Y Phù gắng gượng dùng tay kéo vạt áo phủ lên vai, rồi im lặng, không hề trả lời.

Tề Ninh thổi tắt lửa, ngồi xuống bên cạnh Y Phù, nói khẽ:

-Loại độc này vô cùng kỳ lạ, nếu độc tính mạnh thì hẳn là phải có màu tím hoặc màu đen, nhưng mà...!

-Đây là độc Tử Đinh Hương.

Y Phù bỗng nhiên lên tiếng.

-Tử Đinh Hương?

Tề Ninh chỉ cảm thấy cái tên này hết sức lạ lẫm, cơ mà nghe có vẻ cũng không giống loại độc dược ghê gớm cho lắm. Hắn hơi nhướn mày, hỏi:

-Cô biết đây là loại độc gì là tốt rồi, có biết cách giải độc là gì không? Ta thấy đại viện này vô cùng to lớn, hẳn là một phú hộ giàu có. Tòa nhà này được xây dựng giữa rừng núi hoang vu, những người sống trong loại nhà cửa như thế này thì hẳn là trong nhà sẽ có phòng thuốc. Nếu như cô biết giải độc ra sao thì ta sẽ trộm trốn ra ngoài tìm thuốc, xem có thể tìm được thuốc giải cho cô hay không.

Y Phù lại chẳng nói chẳng rằng, tựa như cô nàng không chút sốt ruột.

Tiếng mưa ngoài căn phòng gỗ đã trở nên rất nhỏ rất nhỏ, dường như mưa lớn đã ngừng. Trong phòng lúc này thật sự rất ấm áp, chỉ có điều hai người đều đang mặc quần áo ướt. Tề Ninh nghĩ thầm Y Phù đã trúng độc rồi mà nếu vẫn mặc váy áo ướt rượt thế này thì e là sẽ bị cảm lạnh mất. Hắn khẽ nói:

-Y Phù cô nương, cô ở đây nghỉ ngơi chút nhé. Ta ra ngoài xem có thể tìm được hai bộ xiêm y mới về không. Đêm tối lạnh lẽo, lại không thể cử động, nếu mặc nguyên váy áo ướt rượt thế này thì rất dễ sinh bệnh, giày trên chân cô nương cũng đã bị mất, để ta tìm một đôi giày khác tới luôn.

Hắn đang định đứng dậy thì Y Phù bỗng nhiên cất tiếng:

-Ta... Ta không thể chết, tuyệt đối không thể chết được!

Lời nói không đầu không đuôi khiến Tề Ninh phải quay đầu nhìn nàng, có chút ngờ vực, rồi Y Phù bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi:

-Ngươi... Ngươi đã có thê tử chưa?!

Gương mặt nàng ửng hồng, nhưng sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Tề Ninh thầm nghĩ đã tới lúc nào rồi mà cô nàng Miêu nữ này còn có tâm tư hỏi thăm chuyện riêng của hắn vậy trời?! Hắn đành đáp:

-Ta còn nhỏ, vẫn chưa lấy vợ. Y Phù cô nương thì sao?

Y Phù trông có vẻ đã 23, 24 tuổi rồi, trái chín cây. Tề Ninh thầm nghĩ người dân nơi thâm sơn cùng cốc khá là thích tảo hôn. Thời nhà Hán, nữ tử khoảng 16 17 tuổi là đã lập gia đình rồi, e là Y Phù đã kết hôn từ sớm. Nhưng mà cô nàng Miêu nữ này thân hình thướt tha, vòng eo tinh tế, hai chân thẳng tắp, thật chẳng giống như người đã từng sinh con.

Y Phù lại hỏi thêm lần nữa:

-Ngươi nói là ngươi vẫn chưa có vợ?!

-Chưa có.

Tề Ninh đáp:

-Tại sao Y Phù cô nương lại quan tâm tới chuyện này vậy?

Y Phù nghĩ nghĩ một lát rồi mới nói:

-Vậy.... Vậy ngươi đã từng nghe nói tới Tử Đinh Hương chưa?

-Chưa, nhưng mà tên nghe có vẻ rất đẹp, chẳng giống độc dược chút nào.

Tề Ninh dứt khoát ngồi xuống:

-Y Phù cô nương, loại độc Tử Đinh Hương này rốt cuộc là độc dược gì vậy? Có phải rất ghê gớm không?

Y Phù cắn môi, hừ lạnh một tiếng, đáp:

-Vô sỉ!

Tề Ninh ngẩn ra, nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng, Y Phù đã nói tiếp:

-Ta không nói ngươi đâu. Ta nói...

ta nói lão tặc kia cơ!

Chốc lát Tề Ninh đã hiểu ra, lão tặc trong lời Y Phù đương nhiên là Lão quái nhị hồ , hắn nói:

-Cũng chẳng biết hai tên kia rốt cuộc có lai lịch thế nào, cực kỳ tà môn.

-Tử Đinh Hương, cho dù là ở Tây Xuyên cũng rất hiếm gặp.

Y Phù rủ đôi mi, đôi mắt xinh đẹp như nước nhìn chằm chằm mặt đất, ánh mắt trống rỗng, giọng nói nàng mang theo vẻ quạnh quẽ, chẳng chút tình cảm:

-Tử Đinh Hương là loại thuốc mà một số quan lại quyền quý dùng để gia tăng... gia tăng hào hứng.

Có điều nếu chỉ là Tử Đinh Hương nguyên chất cũng chẳng sao, thế nhưng một khi ăn phải thuốc được đặc chế từ Tử Đinh Hương thì chỉ cần chạm vào nước lạnh, sẽ... sẽ trúng độc...!

Tề Ninh bừng tỉnh đại ngộ, nói:

-Ta hiểu rồi, lão quái dùng châm độc với cô nương, bên trong châm độc là độc của Tử Đinh Hương.

Sau đó khi cô bị thấm nước mưa đã được coi là tiếp xúc với nước lạnh, tiếp rồi chúng ta lại rơi xuống sông, cho nên độc tính mới phát tác.

Y Phù hơi gật đầu:

-Lúc trước ta đã đoán ra vài phần, chỉ là chưa dám khẳng định. Hiện giờ... hiện giờ đã có thể khẳng định rồi.

Tề Ninh cau mày nói:

-Y Phù cô nương, ta thấy sắc mặt cô phiếm hồng, không giống như người mặt tái xanh vì bị trúng kịch độc. Người trúng độc Tử Đinh Hương thì sẽ ra sao? Đúng rồi, cô nói Tử Đinh Hương được một số quan lại quyền quý coi là thuốc gia tăng hào hứng, loại độc chế từ thuốc này, gia tăng hào hứng trên phương diện gì vậy?

Y Phù liếc mắt nhìn Tề Ninh một cái, vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng nhắm mắt đáp:

-Nó dùng để... dùng để hoan...

hoan hảo....!

Nói tới đây, tuy rằng Miêu nữ cởi mở, nhưng gương mặt Y Phù cũng đã đỏ tới tận mang tai, tuy vậy cô nàng vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.

Trong nháy mắt Tề Ninh đã hiểu ra, thất thanh nói:

-Cô... Cô trúng xuân dược ư?!

Trong giây lát hắn đã tỉnh ngộ.

Nhị Hồ Lão Quỷ vô cùng háo sắc, khi đánh nhau với Y Phù thì vẫn cứ trêu chọc cô nàng, hiển nhiên hai lão đã coi Y Phù là món ăn trong bát, vì vậy cố ý dùng châm độc đâm lên vai Y Phù mà không lấy tính mạng cô nàng, hóa ra là vì mục đích này.

Sau khi Y Phù nói thẳng ra, trái lại không ngượng ngùng nữa, nàng thản nhiên không ít, nói:

-Ta... Cơ thể ta càng ngày càng nóng, hơn nữa theo hiểu biết của ta, nếu như trong vòng sáu canh giờ không thể giải độc thì sẽ... Sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ ta không thể chết được, cho nên...!

-Sáu canh giờ?

Tề Ninh nghĩ nghĩ rồi nói:

-Từ lúc trúng độc tới giờ cũng đã qua khoảng hai, ba canh giờ rồi.

Nếu nói như thế thì không còn nhiều thời gian nữa.

Rồi hắn cau mày nói tiếp:

-Chúng ta phải nhanh chóng giải độc.

Y Phù do dự một lát, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn Tề Ninh rồi hỏi:

-Ta còn chưa biết tên ngươi.

-À, ta tên... Tề Vô Danh!

Tề Ninh nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nói tên thật ra.

Y Phù cau mày:

-Tề Vô Danh?

Rồi nàng nghi ngờ hỏi:

-Đây thật sự là tên của ngươi?

Ngươi không được gạt ta đâu đó.

Tề Ninh chỉ cười cười, chỉ thấy Y Phù trầm ngâm giây lát rồi hỏi hắn:

-Tề Vô Danh, ngươi... ngươi có thích ta không?

Tề Ninh ngẩn ra một lát, mặc dù hắn biết Miêu nữ cởi mở, nhưng Y Phù hỏi trực tiếp như thế vẫn khiến hắn có chút bất ngờ, hắn cười đáp:

-Tướng mạo của Y Phù cô nương xuất chúng như vậy, ta nghĩ bất cứ nam nhân nào cũng sẽ thích thôi.

-Ta đang hỏi ngươi, không hỏi nam nhân khác.

Vẻ mặt Y Phù vô cùng nghiêm túc:

-Nếu như ta bảo ngươi làm tình lang của ta, ngươi có bằng lòng không?

Tề Ninh giơ tay gãi gãi đầu, cười khổ đáp:

-Y Phù cô nương, cô... cô đang chọc ta sao?

-Ta không có thời gian đùa với ngươi!

Sắc mặt Y Phù vô cùng nghiêm túc:

-Ta muốn ngươi làm tình lang của ta! Chỉ cần ngươi bằng lòng thì hiện giờ ngươi chính là tình lang của ta, ngươi có bằng lòng không?

Tề Ninh hơi cau mày, nghĩ nghĩ một chút, trong nháy mắt liền hiểu ra ẩn khuất trong đó.

Y Phù mặc dù là Miêu nữ, nhưng tuyệt đối không có chuyện vừa nhìn thấy trai là thích, chẳng qua hai người chỉ vừa ở cùng nhau vài canh giờ ngắn ngủi mà thôi, thậm chí hai người còn chẳng biết lai lịch đối phương ra sao. Trong trường hợp này mà bảo Y Phù nhìn trúng hắn thì hẳn là chuyện không có khả năng.

Lúc này hắn đã hiểu, Y Phù trúng độc, muốn giải độc thì e là phải dùng đến phương pháp đặc biệt, mà hắn đã nghĩ tới khả năng nào đó rồi! Y Phù hỏi hắn đã có vợ chưa, rồi lại hỏi hắn có thích nàng không, thậm chí còn bảo hắn trở thành tình lang của nàng, mục đích cuối cùng chỉ là vì giải độc trên người nàng mà thôi!

Tề Ninh chỉ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, kiếp trước hắn đã xem rất nhiều phim, đọc rất nhiều tiểu thuyết có chứa loại tình tiết này, lại chẳng thề ngờ cốt truyện với nội dung máu chó như vậy sẽ xuất hiện trên người hắn. Mặc dù thân hình Y Phù nóng bỏng, tướng mạo xuất chúng, cơ mà hai người chỉ vừa quen nhau mấy canh giờ ngắn ngủi, bây giờ lại bảo hắn thân cận da thịt với nàng. Cho dù Tề Ninh là người thấy nhiều biết rộng cũng không khỏi có chút ngạc nhiên.

y Thank You to Michyo715 For This Useful

 

2.38093 sec| 2451.695 kb