Đồng bọn bị giết, đám người Miêu còn lại đều kinh sợ, Nha Cam cũng không do dự, cắn răng gầm lên giận dữ, lại vung đao chém vào về phía gã cao lớn kia. Gã cao lớn cũng gầm lên một tiếng, giống như một con thú điên, vung khối gang quét ngang tới, kình phong lạnh thấu xương. Nha Cam không dám đón đỡ, nghiêng người né tránh. “Ầm” một tiếng, vụn gỗ bay tán loạn, khối gang trong tay gã cao lớn nện trúng vách gỗ, lập tức vách gỗ bị thủng một lỗ thật lớn, cả căn nhà đều rung chuyển, như sắp sập đến nơi.

- Công tử, đi mau!

Tề Phong thấy thế, biết nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn căn nhà sẽ sụp đổ.

Tề Ninh đã nhanh chân đi ra khỏi cửa, tuy hắn biết mấy người Miêu kia gặp phải gã cao lớn hung mãnh như một con thú thuở hồng hoang này, là dữ nhiều lành ít, nhưng dù sao việc này cũng không liên quan tới hắn. Thật ra, hắn cũng có ý muốn ra tay tương trợ, nhưng hành tung của mấy người Miêu này khác thường, hắn cũng không có cách nào đoán ra trong chuyện này có vướng mắc gì hay không. Dù sao bọn hắn mới vào đất Thục, mọi việc đều phải hết sức cẩn thận, không nên tùy tiện can thiệp vào chuyện của người khác.

Bên ngoài trời mưa to, mấy người rời khỏi nhà gỗ, chỉ đi được vài bước, chợt thấy từ trong màn mưa, có một bóng trắng lao xuống, “bịch” một tiếng, rơi ngay trước mặt mọi người. Bọn Tề Ninh lập tức dừng lại, cũng nhìn thấy rõ ràng, đó là một cây phướn trắng từ trên trời rơi xuống, cán phướn cắm sâu xuống đất.

Tề Ninh cầm sẵn thanh hàn nhận trên tay, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong tiếng mưa gió, chỉ nghe một giọng nói bi thương truyền tới: “Chiêu hồn phiên (phướn chiêu hồn) giáng hạ, bách quỷ tuân lệnh, kẻ nào vượt qua phướn, giết không tha!” Mấy người lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, trong màn mưa đêm, tầm nhìn không xa, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể nhận ra người nói rốt cuộc ở chỗ nào.

Tề Phong nhíu mày, quay đầu lại thấp giọng nói:

- Công tử, rõ ràng là tên kia không cho chúng ta vượt qua cây phướn trắng kia!

Tề Ninh cười lạnh:

- Cho dù là thiên vương lão tử, cũng không thể quản được ta!

Giấu đầu hở đuôi, ta nhất định không để ai ép buộc!

Tề Ninh vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, thế nhưng nếu có kẻ muốn trêu chọc hắn, đương nhiên hắn sẽ không tỏ ra yếu kém.

Hắn đẩy Tề Phong đứng trước mặt mình qua một bên, trầm giọng nói:

- Đi theo ta.

Cầm đao hướng về phía trước, không nói hai lời, hắn liền bước đi. Khi đi tới bên cạnh cây phướn trắng, hắn hừ lạnh một tiếng, lướt qua cây phướn, nhưng chỉ mới bước tiếp được hai bước, lại nghe một tiếng thét chói tai vang lên, tiếng thét vô cùng thảm thiết, rợn cả tóc gáy.

Chợt thấy từ trong màn mưa, một bóng người vội vàng chạy tới, Tề Ninh nhíu mày, liền nhìn thấy rõ ràng. Người mới đến là một phụ nữ, vóc người thon thả, tóc tai bù xù, trong tay cũng cầm một khối gang dày và rộng. Tuy khối gang này nhỏ hơn một chút so với khối gang trong tay gã cao lớn kia, nhưng so với thân hình rất thon thả của người phụ nữ này, thì trông nó vẫn to lớn một cách khác thường, nếu dựng đứng lên, có lẽ nó còn cao hơn người phụ nữ này.  Người phụ nữ kia tóc tai rối bời trong mưa, trong lúc nhất thời cũng không thấy rõ mặt, nhưng một phụ nữ mà lại có thể cầm một khối gang to lớn như vậy trong tay, khiến Tề Ninh hơi biến sắc.
 

Tốc độ của người phụ nữ này càng khiến hắn giật mình, theo lý mà nói, một người có thân thể mảnh mai, mà có thể vung vẩy một khối gang to lớn như vậy, cũng đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, thế nhưng, tốc độ của người phụ nữ này cực nhanh, vừa từ màn mưa đen như mực chạy tới, trong thoáng chốc đã gần ngay trước mắt.

- Mẹ kiếp, là một đôi, hai tên quái vật này ở cùng một chỗ.

Tề Ninh mắng một tiếng, rồi gọi:

- Tề Phong, các ngươi cẩn thận, tốc độ của nữ quái vật này rất nhanh.

Gã cao lớn kia tuy rất mạnh mẽ, nhưng tốc độ cũng không nhanh lắm, hoàn toàn dựa vào sức mạnh để uy hiếp, nhưng người phụ nữ này có tốc độ nhanh hơn gã rất nhiều, càng không dễ đối phó.

Thế nhưng Tề Ninh sực nhớ, giọng nói đe dọa lúc nãy, rõ ràng là đàn ông, nhất định không phải giọng nói của người phụ nữ này, hay nói cách khác, ở quanh đây còn có kẻ địch khác.

Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, thì người phụ nữ kia đã cầm khối gang đập về phía Tề Ninh.

Tề Ninh đang định né tránh, chợt một bóng người bên cạnh hắn lao tới, đó là Tề Phong, gã sợ tiểu Hầu gia sơ xuất, liền cầm đao tiến tới đón đỡ.

- Không nên đón đỡ!

Tề Ninh quát to, nhưng không kịp, “choang” một tiếng vang vọng, khối gang và thanh đao trong tay Tề Phong chạm nhau, Tề Phong kêu lên “ôi chao”, đại đao tuột khỏi tay bay đi, khối gang trong tay người phụ nữ kia tiếp tục nện xuống đầu y, Tề Ninh vội kéo Tề Phong lùi lại.

Hai gã hộ vệ khác thấy vậy, cũng đều vung đao tiến lên.

Sau khi được kéo lùi lại, Tề Phong giơ tay lên, nhận thấy cổ tay mình đã bị rách toạc, máu tươi chảy ra, gã vừa kinh hãi vừa xấu hổ.

- Hai người này rất khác thường...

Tề Ninh nhíu mày:

- Bọn họ xuất thủ không theo chiêu số võ thuật, giống như dã thú... Người phụ nữ này...ngươi có nhìn thấy mắt nàng ta không?

Tề Phong ôm cổ tay, hỏi:

- Công tử, công tử thấy được điều gì?

- Ta vừa nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ này, hai mắt không có ánh sáng, lờ đờ không có thần, giống như mắt người chết vậy.

Vẻ mặt ngưng trọng, Tề Ninh lại nói:

- Ngươi nhìn thấy tốc độ của nàng ta rất nhanh, thế nhưng...thế nhưng chân tay lại có vẻ cứng nhắc, rất không tự nhiên!

Tề Phong chấn động:

- Công tử, ý người là... là nàng ta đã chết?

- Người chết thì đương nhiên không thể cử động rồi.

Tề Ninh khẽ lắc đầu:

- Ta chỉ nghĩ rằng...không sai, hình như nàng ta đã đánh mắt tâm trí, không biết mình đang làm cái gì, đúng rồi!

Đôi mắt Tề Ninh sáng lên:

- Có thể là nàng ta bị người khác khống chế.

- Khống chế?

Tề Phong đưa mắt nhìn quanh, chợt hiểu ra.

- Công tử, giọng nói lúc nãy...

- Quanh đây còn có người khác, nếu như ta đoán không lầm, hai người một nam một nữ trở nên giống như quái vật này, không phải là họ muốn như vậy, mà nhất định là bị người khác khống chế.

Tề Ninh hơi nheo mắt:

- Mục tiêu của bọn họ là mấy người Miêu kia, thế nhưng, mặc dù biết chúng ta vô can đối với việc này, bọn họ vẫn muốn ra tay với chúng ta, đây rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt người chứng kiến sự việc.

Tề Phong cười lạnh nói:

- Chỉ sợ bọn họ không có bản lĩnh này.

Tuy tốc độ của nữ quái rất nhanh, hơn nữa trong tay cầm khối gang rất lớn, nhưng nhược điểm lớn nhất của nữ quái này, là chân tay có vẻ cứng nhắc, không được linh hoạt, hộ vệ của Hầu phủ hoàn toàn có thể dự đoán phương hướng tấn công kế tiếp của nàng ta. Bởi vậy cho nên, trong lúc nhất thời, không ai có thể tới gần nữ quái, nhưng vẫn có thể lựa thế để kìm chế nàng ta được.

Chợt nghe hàng loạt tiếng “ầm ầm”, Tề Ninh quay đầu nhìn lại, thấy căn nhà gỗ đã sập xuống, ván gỗ bay tán loạn, mấy người Miêu từ trong nhà lao ra, gã nam quái kia cũng bị chôn dưới đống gỗ.

Lúc này Tề Ninh nhìn thấy rõ ràng, có bốn người Miêu lao ra, ngoài Nha Cam ra, còn có một người khác cõng người bị thương và Miêu nữ được gọi là Y Phù. Y Phù cầm trường đao, lao ra sau cùng, nhưng rất nhanh liền xoay người đối mặt với căn nhà gỗ, đưa lưng về phía Tề Ninh.

Bóng lưng thiếu nữ người Miêu thướt tha cao ngất, quần áo ướt đẫm nước mưa dán chặt vào người, càng làm nổi bật vóc người thướt tha uyển chuyển của nàng.

Eo nàng thon nhỏ, thắt đáy lưng ong, mông nở, cổ cao, đung đưa một cách gợi cảm, vừa thon thả như bạch hạc, lại vừa nhanh nhẹn, linh hoạt như một con báo cái. Y phục kiểu người Hán cũng không che lấp được những đường cong trên thân thể của nàng, mà ngược lại, càng làm nổi bật nét hoang dã, ngang tàng của nàng. Núi non đâu cứ phải phơi bày lồ lộ mới đẹp?

Tảng băng chỉ nhô lên một góc, càng khiến người ta háo hức khám phá, chờ mong.

Nha Cam nhìn thấy nữ quái đánh nhau với hai hộ vệ của Tề Ninh, cũng không bất ngờ, chỉ tiến lại gần hơn, trầm giọng nói:

- Mấy huynh đệ người Hán, đối thủ hết sức lợi hại, bây giờ các ngươi muốn chạy cũng không chạy được, nếu muốn sống sót, chúng ta chỉ có thể liên thủ chiến đấu.

Tề Ninh hỏi thẳng:

- Bọn họ là ai vậy? Có bị người khác khống chế hay không?

Nha Cam ngẩn ra, lộ vẻ hết sức bất ngờ, hỏi lại:

- Ngươi đã nhìn ra?

- Xem ra ta đoán không sai.

Tề Ninh thở dài:

- Xem ra kẻ thù của các ngươi không đơn giản, việc này vốn không hề liên quan tới chúng ta, chỉ vì tránh một cơn mưa, mà gặp phải tai bay vạ gió!

Nha Cam cười lạnh, nói:

- Các ngươi nói là người buôn bán, tới Thục Trung làm ăn, thế nhưng nhìn đi nhìn lại, ta thấy các ngươi cũng không giống thương nhân.

- Không cần nhiều lời.

Miêu nữ Y Phù bỗng nhiên xoay người lại:

- Các ngươi làm cái gì, chúng ta không quan tâm; chúng ta làm cái gì, các ngươi cũng không cần hỏi nhiều! Nói theo kiểu người Hán các ngươi thường nói, chúng ta là bèo nước gặp nhau, không cần có nhiều quan hệ, tuy nhiên, nếu muốn thoát hiểm, chúng ta chỉ có thể liên thủ.

Tề Ninh nhìn về phía Y Phù, nhìn thấy những bộ phận trên khuôn mặt cô gái này thật ra cũng không thể gọi là rất tinh xảo, thế nhưng khi được tổ hợp cùng một chỗ, lại vô cùng xinh đẹp.

Quần áo của nàng ướt đẫm, dán sát vào bộ ngực vun cao. Ngực nàng cũng không phải rất lớn, nhưng đầy đặn, cao ngất, bầu vú tròn trịa vẽ nên một đường cong mềm mại, mượt mà, nhấp nhô lên xuống. Hiển nhiên theo tập quán, Miêu nữ không mang yếm ngực, bởi vậy khi áo ướt dán sát vào bầu vú, liền nổi rõ hai chấm tròn nho nhỏ chĩa về phía trước một cách ngạo nghễ, chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác vô cùng mềm mại. (Má ơi, tả kỹ quá!)

Vai nàng hơi rộng, hiển nhiên là do luyện võ, nhưng vai gầy mà xương bả vai không lộ rõ, đường nét tròn trịa và tinh tế, càng tôn lên cái cổ thanh mảnh, xương quai xanh nhỏ nhắn, cánh tay thon thả, trong vẻ khả ái tinh xảo, còn pha lẫn nét rắn chắc khỏe khoắn, khiến người khác không kìm chế được ý muốn giày vò chà đạp nàng dưới thân, nhưng lại tuyệt đối không lo lắng điều đó sẽ khiến thân thể nàng bị hư hại, tổn thương.

Bờ mông của Y Phù căng tròn, hơi vểnh lên, váy ướt dán sát vào mông, càng tăng thêm cảm nhận về sự căng đầy, chắc nịch của nó.

Phần tiếp giáp với đùi không một vết sẹo, cong vểnh đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Nhìn từ bên hông, thân hình nàng vẽ nên những đường cong uốn lượn kinh người, cặp mông cong vểnh đến mức tưởng chừng như có thể đặt đồ vật lên đó mà không rớt.

Trong đầu Tề Ninh lập tức nghĩ tới Tây Môn Chiến Anh, nếu xét về mông lớn và cong vểnh, thì trong số những cô gái mà hắn từng gặp, thật sự là không ai hơn được cô nàng này, nhưng mông của Y Phù còn lớn hơn Tây Môn Chiến Anh khá nhiều. Tuy nhiên, không những mông lớn hơn, so với Tây Môn Chiến Anh, Y Phù còn có một vẻ đẹp đầy hoang dã, khó có thể thuần phục.

Tề Ninh cũng không biết dáng vóc của phụ nữ người Miêu đều lồi lõm như vậy, cứ nghĩ Y Phù chỉ là trường hợp đặc biệt. Tuy nhiên, lúc này hắn cũng không có thời gian và tâm tư để thưởng thức vóc dáng ngực cong, mông nở của Miêu nữ này, đơn giản là vào lúc này, mọi người đã nhìn thấy, từ trong căn nhà đổ, vang lên một tiếng gầm thét, rồi từ trong đống gỗ, gã cao lớn như tháp sắt kia đã đứng dậy, vung vẩy khối gang trong tay, hất tung những mảnh gỗ quanh người, rồi trong tiếng gầm thét, bước từng bước một giẫm lên những mảnh gỗ, đi về phía mọi người.

- Bọn họ không cảm thấy đau đớn.

Y Phù nắm chặt trường đao trong tay, rõ ràng là hướng về phía bọn Tề Ninh nhắc nhở:

- Vết thương trên da thịt không làm họ đau đớn, vậy thì phải chém lấy thủ cấp của bọn họ, mới có thể giết chết bọn họ.

 

0.15729 sec| 2437.055 kb